Đạo lý rất đơn giản. Viết xuống, chẳng khác nào phản bội sư môn. Cho dù còn sống trở về, đời này cũng đừng hòng sống tốt. Ai bảo ngươi tiết lộ bí mật trước mặt Đinh Vệ?
Nếu các phái chỉ cử Trưởng lão bọn họ đi mà thôi, các phái ở đây có làm gì có lẽ sẽ chẳng ai biết, nhưng có mặt tại hiện trường còn có đệ tử các phái.
Muốn viết, nhất định phải để cho đệ tử viết. Bây giờ bảo Trưởng lão viết, thế thì chuyện gì xảy ra? Tất cả mọi người không biết Phiêu Miểu các muốn làm gì, chơi người quá thể rồi.
Phần lớn mọi người đều tình nguyện chém giết một trận cũng không muốn viết những thứ này, giống như bên trong bí cảnh Thiên Đô vậy, đánh nhau chết sống cũng được.
Nhưng Đinh Vệ đã nói như thế, không viết cũng không được. Như Đinh Vệ đã nói, đừng nên đánh giá thấp năng lực xác minh của Phiêu Miểu các. Ai lại dám đánh giá thấp chứ? Có trời mới biết Phiêu Miểu các biết được bao nhiêu chân tướng. Muốn đùa nghịch trước mặt Phiêu Miểu các? Đây không phải trò đùa, hậu quả nhất định có thể ước lượng được.
“Không được châu đầu ghé tai, không được nhìn người khác, của mình thì viết phần mình thôi.” Thuộc hạ Đinh Vệ lớn tiếng quát tháo.
Các vị Trưởng lão đang nhìn nhau lập tức thành thật lại, người nào cũng ngây ngốc nhìn bút mực trước mặt. Quả là làm khó người ta mà.
Đệ tử các phái ngồi đằng sau trong lòng cũng lo lắng không thôi. Mặc dù bọn họ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565849/chuong-1417.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.