Chung Cốc Tử im lặng không nói gì. Cự An lại nói: "Trước khi đi, sư thúc sắp xếp một mối hôn sự cho đệ tử."
Mí mắt Chung Cốc Tử giật giật rồi chậm rãi mở ra. Dù tuổi đã rất cao, nhưng trong mắt ông cũng đầy vẻ khó hiểu, ngờ vực hỏi: "Sắp xếp mối hôn sự cho ngươi?"
"Vâng, ngay khi vừa nãy ngoài cửa..." Cự An tỉ mỉ kể lại sự việc một lần, sau cùng bổ sung: "Lúc chưa đi, sư thúc còn bảo đệ tử đi nghe ý kiến sư tôn một chút. Nếu sư tôn không đồng ý, đệ tử có thể từ chối."
Chung Cốc Tử từ từ nói: "Văn Mặc Nhi, dường như đã từng nghe qua. Có phải ngươi đã từng nói với ta về người nữ đệ tử này?"
Cự An: "Vâng, trong môn phái có đệ tử muốn cậy thế bắt cưới, nàng ấy không chịu nên đã bị ức hiếp. Sau đó nàng ấy nhận chưởng môn làm nghĩa phụ. Việc này đã từng đề cập tới với sư tổ."
"Đúng rồi." Chung Cốc Tử khẽ vuốt cằm, lại hỏi: "Trông đẹp mắt không?"
Cự An: "Dung mạo tất nhiên rất tốt, bằng không sao lại có đệ tử mơ ước."
Chung Cốc Tử: "Tức là vừa có khí khái, lại vừa có sắc đẹp, dáng vẻ và nhân phẩm đều không kém, vì sao ngươi không vui?"
Cự An dở khóc dở cười: "Sư tổ, ngài không cảm thấy việc này hoang đường sao?"
Chung Cốc Tử than thở: "Bao năm nay, có phải trong lòng ngươi oán ta vì sao lại không nâng đỡ ngươi?"
Cự An vội nói: "Đệ tử không dám, cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565844/chuong-1412.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.