“Toàn bộ Tử Kim động đều phối hợp toàn lực với hắn, công khai điều động toàn bộ nhân mã nước Yến. Đại quân ở Bột Hải châu thì nhìn chằm chằm, thậm chí Mông Sơn Minh còn đích thân đến tiền tuyến Bột Hải châu điều binh khiển tướng, đồng thời phát ra hịch văn uy hiếp, cho triều đình thời gian ba ngày, nếu không thả ngươi, lập tức công Tống.”
“Haiz, nhớ ngày đó hắn chẳng qua chỉ là khí đồ của Thượng Thanh tông mà thôi, ở một góc xó xỉnh, ai thèm để hắn vào mắt. Nhưng xưa đâu bằng nay. Huệ Thanh Bình, hắn không còn là Ngưu Hữu Đạo mà chúng ta có thể uy hiếp như ở Mao Lư sơn trang lúc trước nữa. Hôm nay, hắn không còn là người mà ngươi và ta có thể uy hiếp.”
“Haha, lần kết bái ở Mao Lư sơn trang đó, chắc ngươi vẫn còn nhớ. Chỉ sợ, ngươi có nằm mơ cũng không nghĩ đến, một lần kết bái hoang đường, ngay cả ngươi cũng không coi ra gì nhưng lại có thể cứu ngươi một mạng trong thời khắc khó khăn nhất?”
Huệ Thanh Bình cau mày: “Hắn muốn làm gì?”
Toàn Thái Phong hỏi lại: “Ngươi hỏi ta? Ta không biết. Ta cũng đã hỏi hắn nhưng không được đáp án mà mình mong muốn. Tên đó, nhìn thì không đứng đắn, nhưng ngày càng mang đến cho người ta một cảm giác cao thâm khó lường. Ngươi đấy, muốn biết đáp án, sau khi gặp mặt hắn thì hãy tự hỏi. Nếu ngươi biết đáp án, không ngại nói cho ta nghe một tiếng, cũng không uổng công ta hộ tống ngươi hôm nay.”
Huệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565835/chuong-1403.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.