“Không phải ta xem thường hắn, nhân mã trong tay hắn muốn ngang qua khu vực nước Yến đến biên cảnh nước Tống ta cũng khó, càng đừng nói đến xuất binh công đánh. Hắn mở miệng liền muốn hù dọa người, coi lão tử là con nít ba tuổi hay sao?"
Đơn Đông Tinh thử hỏi: "Vậy thì mặc kệ hắn?"
Ngô Công Lĩnh trầm mặc, ừm một tiếng: "Mặc kệ, để ý đến hắn làm gì!"
Tuy là nói như vậy, kỳ thực vẫn không chắc chắn, trước đây ông ta quả thực từng tồn tại tâm tư tìm cơ hộ để Huệ Thanh Bình ở trong thiên lao xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng khi bức thư này đến, ông ta có chút ném chuột mà sợ vỡ bình, có chút không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Có một số việc có thể bản thân ông ta cũng không ý thức được, có lẽ Thiên Nữ giáo ra mặt uy hiếp ông ta, ông ta cũng sẽ không sợ, nhưng đối mặt với Ngưu Hữu Đạo quả thật là có chút e ngại.
Nói một cách chính xác, cũng không phải e ngại Ngưu Hữu Đạo, mà là e ngại Mông Sơn Minh thủ hạ Ngưu Hữu Đạo, bởi vì e ngại Mông Sơn Minh mà e ngại Ngưu Hữu Đạo.
Bắt đầu từ khi ông ta tòng quân, chính là ở ngay trong đại quân dưới trướng Mông Sơn Minh, từ một tiểu tốt trong quá trình trưởng thành, vẫn luôn đắm chìm trong uy danh của Mông Sơn Minh, là tắm mình trong uy danh của Mông Sơn Minh mà trưởng thành, thống soái thiên quân vạn mã Mông soái kia, cảnh tượng ở trong đại quân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565822/chuong-1390.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.