Chương trước
Chương sau
Điều trong thư đề cập đến là cảnh ngộ trước mắt mà Quản Phương Nghi gặp phải, nói biết Ngưu Hữu Đạo và Huệ Thanh Bình có tình nghĩa kết bái, đồng thời hiến kế, nói muốn cứu Huệ Thanh Bỉnh rất phiền phức, trừ phi đại quân nước Yến áp sát uy hiếp nước Tống, nước Tống dưới sự trống rỗng quốc lực mới có thể thả Huệ Thanh Bình ra.

Vì sao lại như vậy, trong thư đã kể tường tận các loại nguyên nhân.

Có điều toàn bộ ý kiến ngược lại có chút tương tự với ý nghĩ trước đó của Ngưu Hữu Đạo.

Càng thú vị hơn đó là, trong thư không đề cập đến người gửi thư là ai, sau cùng đề tên là: Ngưỡng mộ Đạo quân người.

"Đạo quân.... ai lại xưng hô với ngươi như vậy?" Vẻ mặt Quản Phương Nghi ngạc nhiên: "Ngươ cảm thấy bức thư này có thể là do ai gửi cho ngươi?"

"Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai?" Ngưu Hữu Đạo cũng buồn bực, quả thực là không có chút manh mối nào, nhưng có thể thấy được trong thư bày ra thiện ý rõ ràng.

Hắn đem tất cả những người có mối quan hệ với Huệ Thanh Bình mà mình biết sắp xếp một lượt, cũng thực sự không nghĩ ra ai có thể viết một bức thư như thế, nhưng hắn luôn cảm thấy bản thân có thể từ trong bức thư phát hiện ra chút gì đó, nhưng dưới sự suy ngẫm cẩn thận lại trống không hoàn toàn, lại trở thành không có bất kỳ manh mối nào, bức thư này có chút thần bí.

Hắn lại muốn bức thư, tỉ mỉ xem lại bức thư lần nữa, cuối cùng lắc đầu nói: "Bức thư này nếu như đưa cho một người xem, người đó có lẽ có thể nhìn ra chút gì đó."

Quản Phương Nghi hiếu kỳ: "Ai?"

"Thiệu Bình Ba!" Ngưu Hữu Đạo nói ra một cái tên, đem bức thư trả cho bà ta.

Quản Phương Nghi kinh ngạc: "Bức thư không có manh mối này, Thiệu Bình Ba có thể nhìn ra là ai viết sao?"

"Ta thậm chí hoài nghi bức thư này là Thiệu Bình Ba viết, chỉ có điều người này sau khi bị giết sạch đang trong thời kỳ ở ẩn, trước khi vẫn chưa đọ sức với ta, có lẽ sẽ không chủ động chọc đến ta." Ngưu Hữu Đạo cười khổ một tiếng, cười khổ tâm tính của mình, một khi phát hiện tình hình không đúng, rất dễ dàng nhịn không được mà hoài nghi Thiệu Bình Ba trước tiên.

Cuối cùng thở dài một tiếng nói: "Có một số việc đến bây giờ ta vẫn không biết Thiệu Bình Ba sao biết được đáp án, sau khi Trần Quy Thạc quay về nói rõ, ta phát hiện năng lực lý luận phán đoán ở một phương diện nào đó của tên Thiệu Bình Ba kia vô cùng cường hãn, gần như là bi3n thái, chỉ cần cho y đủ điều kiện, bất cứ dấu vết nào cơ hồ đều không thoát khỏi đôi mắt của y, về điểm này ta kém xa y. Ta hoài nghi một số việc ta làm, y đã biết được đáp án, chỉ là tình thế ép buộc ẩn giấu không phát tán mà thôi. Là một tai họa về sau, đáng tiếc dưới sự che chở của nước Tấn, ta không làm gì được y.

Bản thân hắn cũng không biết, Thiệu Bình Ba từng nói mình không bằng hắn, mà hắn lại nói bản thân không bằng Thiệu Bình Ba, hết lần này đến lần khác hai người muốn ăn thua đủ.

Quản Phương Nghi kinh ngạc: "Thực sự lợi hại đến vậy?"

Ngưu Hữu Đạo: "Cũng không có lợi hại như ngươi tưởng tượng, chẳng ai hoàn mỹ, con người đều có khuyết điểm, những khuyết điểm khác của y không nói, trên người ít nhất có một khuyết điểm trí mạng."

Quản Phương Nghi không hiểu: "Trí mạng?"

Ngưu Hữu Đạo ha ha nói: "Theo Trần Quy Thạc nói, Thiệu Bình Ba thường xuyên ho ra máu, có nhiều tu sĩ điều trị như thế, còn có thể như vậy, có thêm nhiều linh đan diệu dược cũng khó mà sống lâu, thân thể ngựa tồi nhưng lại tiêu hao trí lực kỳ lân, không thể chịu nổi, cũng không chịu được sự tàn phá, định sẵn đoản mệnh! Tâm trí của y chính là khuyết điểm trí mạng của y, bất luận thắng thua như thế nào, cho là ta thua rồi, y cũng không thắng nổi, y định sẵn là tự mình phụ mình."

Quản Phương Nghi vẫn còn đang suy tư, Ngưu Hữu Đạo lại thở dài nói: "Thú vị, gần đây thực sự thú vị."

Điều hắn chỉ không chỉ là bức thư này.

Trước đây hắn ẩn danh gửi thư cho Thiên Hỏa giáo bây giờ lại có người gửi thư ẩn danh cho hắn, quả thực là ăn miếng trả miếng.

Bức thư gửi cho Thiên Hỏa giáo đã đến được đích đến, lại bị Vũ Văn Yên làm cho lọt vào trong sương mù, bây giờ bức thư ẩn danh này lại lần nữa làm cho hắn không hiểu rõ nguyên do.

Hắn phát hiện sau khi nhảy ra khỏi Nam châu, sau khi đối diện thế cục lớn, đối thủ xuất hiện quả nhiên cũng không giống nhau, phải xốc tinh thần lên một trăm phần trăm để ứng phó.

...

Hoàng cung nước Tống, sau khi phế đi Huệ Thanh Bình, Ngô Công Lĩnh quả thật sung sướng vài ngày, những mỹ nhân giấu ở bên ngoài đều quang minh chính đại đón vào trong củng sủng hạnh.

Một chút cũng không che đậy, có quan viên thực sự không thể tiếp tục nhìn nêu ý kiến, nói một số lời không nên nói. Ngô Công Lĩnh sớm đã muốn giết gà dọa khỉ, bị ông ta tìm được cơ hội, vị triều thần đó bị kèm theo tội làm nhục quân vương, trực tiếp xử tử.

Lén lút nhẫn nhịn lâu như vậy, bây giờ ông ta dĩ nhiên là muốn sống vui vẻ sung sướng một chút.

Tuy là những mỹ nhân đó đều là phi tử của hoàng đế nước Tống trước đây Mục Trác Chân, nhưng cũng phải ai cũng có thể giống hoàng hậu của Mục Trác Chân vậy sau khi chịu nhục liền tự vẫn, không những không tự vẫn, ngược lại đa số đều là nương thân lấy lòng. Có thể bảo vệ tính mạng, có thể lần nữa được vinh hoa phú quý, về phần là Mục Trác Chân hay là Ngô Công Lĩnh, đối với những nữ nhân này mà nói không quan trọng, đối với bọn họ, Mục Trác Chân đã qua đi rồi, nhiều lắm là thỉnh thoảng gặp cảnh nhớ đến.

Dù sao, Ngô Công Lĩnh cũng đáng sợ hơn Mục Trác Chân nhiều, động một tí là giết người cũng không phải là nói cho có, so với hầu hạ Trác Mục Chân càng tận tâm tận lực hơn, trước đây dám ở trước mặt Trác Mục Chân làm nũng hoặc giở chút tính khí mhưng không dám làm loạn với Ngô Công Lĩnh.

Nhưng mà sung sướng không được vài ngày, vệc phiền lòng liền đến, thư của Ngưu Hữu Đạo tới rồi.

"Khinh người quá đáng!" Trong ngự thư phòng, sau khi Ngô Công Lĩnh xem xong bức thư một tay đem bức thư ném đi.

Ngự thư phòng của ông ta cũng có một phong cách riêng, ngoại trừ các thứ giấy bút mực nghiên và công văn các loại, những thứ bày biện điều chỉnh nho nhã khác cơ hồ đều dẹp bỏ, trên tường khắp nơi đều treo bản đồ, có có các loại đao thương.

Sau khi chưởng môn Đồng Tiên các Đơn Đông Tinh nhặt lên xem, cũng nhịn không được cau mày.

Ngô Công Lĩnh đột nhiên ngừng bước trước mặt Đơn Đông Tinh giương nanh múa vuốt, nhe răng trợn mắt nói: "Hắn coi ta là gì? Ta dạy dỗ vợ của mình mắc mớ gì tới hắn? Hắn cảnh cáo lão tử thì cũng thôi đi, cư nhiên còn uy hiếp lão tử giao vợ cho hắn, cũng không khỏi quá càn rỡ rồi, hắn cho rằng hắn là ai vậy?"

Đơn Đông Tinh cau mày cũng cảm thấy Ngưu Hữu Đạo làm như vậy vậy có chút quá đáng, Huệ Thanh Bình tuy là phế hậu, nhưng dù sao cũng từng là hoàng hậu nước Tống, đem hoàng hậu nước Tống giao cho tay người ngoài nước, đừng nói là Ngô Công Lĩnh gánh không nổi người đó, bảo thần dân trên dưới của nước Tống làm sao chịu nổi.

Đây quả thực là làm nhục Ngô Công Lĩnh, ông ta cũng cảm thấy Ngô Công Lĩnh không thể đáp ứng loại chuyện này.

Nhưng vấn đề thực tế là, Ngưu Hữu Đạo hiểu rõ cảnh cáo không sai, ngươi không đáp ứng, ta liền đánh ngươi!

Đơn Đông Tinh cầm lấy bức thư thử hỏi một chút: "Không biết lời này của Ngưu Hữu Đạo là thật hay giả?"

Ngô Công Lĩnh giễu cợt khinh thường: "Mặc kệ hắn là thật hay giả, hắn cho rằng nước Yến là nhà của hắn hay sao, hắn muốn đánh thì đánh hay sao? Lão tử mặc kệ hắn, xem hắn có thể làm gì được ta?"

Đơn Đông Tinh: "Hắn ở nước Yến quả thực có chút lực ảnh hưởng, nếu như hắn thật sự muốn đánh, còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Cuộc chiến Yến Triệu chính là hắn khơi mào, cuối cùng làm cho nước Triệu diệt vong."

Ngô Công Lĩnh: "Ngươi bớt ở đây tự mình dọa mình, trước khác nay khác, hắn đã gia nhập Tử Kim động, Tiêu Dao cung và Linh Kiếm sơn không thể nào lại để mặc cho hắn làm loạn.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.