Giả Vô Quần viết: mặt trái tình hình biến đổi của thiên hạ, nói đến cùng vẫn là nằm trong sự chi phối của tu sĩ, chúng sinh đều là con cờ. Ngưu Hữu Đạo người này, không hề tầm thường, trong tay nắm không ít thế lực, thêm vào khả năng lòng mang chí lớn. Hắn muốn yên tĩnh, mà gió chẳng muốn ngừng, há có thể ở dưới người khác lâu được? Nếu như sóng gió nổi lên, người trong mưa gió vô số, người này nhất định không thiếu chỗ! Thiệu Bình Ba một đời anh kiệt, mưu tính Bắc châu, nhưng lại không biết thiên thời, lại chạy đến nước Tấn tầm thường, uổng phí mà thôi, thừa tướng lấy đó làm gương!
Ông ta lấy bút chỉ chỉ miệng của mình, ám chỉ lưỡi của mình chính là vì trêu chọc đám tu sĩ đó mà mất đi.
"Xem ra tiên sinh đối với Ngưu Hữu Đạo này quả thật là bỏ ra tinh lực để suy xét."Tử Bình Hưu dường nhue có chút ngộ ra buông tiếng thở dài, nhưng vẻ mặt có chút hoài nghi không chắc: "Ý của tiên sinh là, muốn qua lại thân thiết với người này?"
Giả Vô Quần: Thân phận thừa tướng, nếu như để lộ dấu vết giao thiệp, vì nước Tống không thể bỏ qua, ắt gặp phải tai bay vạ gió, nhưng cũng kết mối thiện duyên!
Tử Bình Hưu chần chờ: "Huệ Thanh Bình? Tiên sinh chắc chắn hắn sẽ bảo vệ Huệ Thanh Bình?"
Giả Vô Quần lắc đầu, tỏ ý bản thân cũng không dám bảo đảm, chỉ có điều lại nhấc bút đề cập với ông ta một chuyện: trận chiến diệt Triệu, bên góc bờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565819/chuong-1387.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.