Chương trước
Chương sau
Giả Vô Quần viết: mặt trái tình hình biến đổi của thiên hạ, nói đến cùng vẫn là nằm trong sự chi phối của tu sĩ, chúng sinh đều là con cờ. Ngưu Hữu Đạo người này, không hề tầm thường, trong tay nắm không ít thế lực, thêm vào khả năng lòng mang chí lớn. Hắn muốn yên tĩnh, mà gió chẳng muốn ngừng, há có thể ở dưới người khác lâu được? Nếu như sóng gió nổi lên, người trong mưa gió vô số, người này nhất định không thiếu chỗ! Thiệu Bình Ba một đời anh kiệt, mưu tính Bắc châu, nhưng lại không biết thiên thời, lại chạy đến nước Tấn tầm thường, uổng phí mà thôi, thừa tướng lấy đó làm gương!

Ông ta lấy bút chỉ chỉ miệng của mình, ám chỉ lưỡi của mình chính là vì trêu chọc đám tu sĩ đó mà mất đi.

"Xem ra tiên sinh đối với Ngưu Hữu Đạo này quả thật là bỏ ra tinh lực để suy xét."Tử Bình Hưu dường nhue có chút ngộ ra buông tiếng thở dài, nhưng vẻ mặt có chút hoài nghi không chắc: "Ý của tiên sinh là, muốn qua lại thân thiết với người này?"

Giả Vô Quần: Thân phận thừa tướng, nếu như để lộ dấu vết giao thiệp, vì nước Tống không thể bỏ qua, ắt gặp phải tai bay vạ gió, nhưng cũng kết mối thiện duyên!

Tử Bình Hưu chần chờ: "Huệ Thanh Bình? Tiên sinh chắc chắn hắn sẽ bảo vệ Huệ Thanh Bình?"

Giả Vô Quần lắc đầu, tỏ ý bản thân cũng không dám bảo đảm, chỉ có điều lại nhấc bút đề cập với ông ta một chuyện: trận chiến diệt Triệu, bên góc bờ hồ, vì cứu vương tử mà mạo hiểm, nguy hiểm đó tuyệt đối không phải là làm bộ, chính là loại người liều mình đạt được nghĩa! Thương thị liền kêu gọi tập hợp đại quân chống chọi ba đại phái nước Yến, báo đáp lòng trung thành!

Tử Bình Hưu trầm ngâm nói: "Tiên sinh là nói, Ngưu Hữu Đạo sẽ xem trọng tình nghĩa kết bái với Huệ Thanh Bình mà ra tay?"

Giả Vô Quần: quyền một khi lần nữa thăm dò làm người, dễ dàng châm chước cho Tử phủ đường lui, nếu như thật sự là nghĩa sĩ, nhưng chuẩn bị cho tương lai, những ngày sắp tới nếu như có bất trắc, tham gia vào nghĩa sĩ há chẳng phải tốt hơn là với loại người vô tình vô nghĩa, có thể bảo đảm Tử phủ dài lâu chút.

Trong lòng Tử Bình Hưu cảm khái, vị này cũng thật là không chú ý đến đạo quân thần gì đó, lúc trước để bản thân khiêu khích người đánh đổ Trác Mục Chân, bây giờ lại muốn ông ta chuẩn bị tốt đường lui lần nữa tham gia vào người khác, ngoại trừ bảo vệ Tử phủ bình an, những thứ khác dường như đều không quan tâm, làm cho tâm tình của ông ta có chút phức tạp.

Ông ta vuốt râu suy xét nói: "Lời tiên sinh nói dĩ nhiên có lý, nhưng lão phu thật sự là không thể vì hắn cứu Huệ Thanh Bình ra, không đủ sức."

Giả Vô Quần: không cần thừa tướng ra tay, chỉ cần một phong thư nhắc nhở là được.

Tử Bình Hưu do dự không quyết: "Nếu như ta để lại thư từ cho hắn, há chẳng phải để lại nhược điểm trong tay hắn rồi hay sao?"

Giả Vô Quần: Không để lại tên, không đề cập đến lai lịch, chỉ nhắc nhở. Thừa tướng chỉ cần nhớ kỹ nội dung trong thư, để phòng tương lai xác minh, nếu như hắn xem trọng tình nghĩa bảo vệ Huệ Thanh Bình, thừa tướng thuận tiện đủ để kết một đoạn thiện duyên với hắn. Nếu mưa gió đến gần, chính là sắp chớp sắp đến, mưu tính nhiều đường lui sẽ không sai.

"Ồ!" Tử Bình Hưu liên tục gật đầu, hiểu rõ rồi, nếu như thật sự như vậy, vậy ông ta vẫn thật sự là không cần gánh bất kỳ mạo hiểm nào, quả thật có thể thử chút. Liền đứng dậy nói: "Lời tiên sinh nói, ta nhớ kỹ rồi, nếu như không còn dặn dò gì khác, ta đây liền đi sắp xếp."

Giả Vô Quần lắc đầu, bày tỏ không còn căn dặn.

Tử Bình Hưu sắp rời đi lại nói: "Đúng rồi, tiên sinh yêu thích tôm sông, ta cố ý để quản gia tìm một ít tôm sống đến, lát nữa sẽ mang đến cho ngài."

Giả Vô Quần cười khổ, lại nhấc bút viết xuống vài chữ: không lưỡi, vô vị!

"Haizz!" Tử Bình Hưu tiếc nuối thở dài một tiếng, biết ông ta sau này đối với món ăn không thể nếm ra vị gì nữa, cũng thiếu đi tư vị cuộc sống, người mất đi vị giác sao lại có thể để ý đến quân quân thần thần gì chứ.

...

Thánh cảnh, giống như tên gọi, vùng đất đặc sắc thanh tú, thêm vào người ở thưa thớt, rất ít dấu vết cải tạo của con người.

Thánh địa Đại La, nơi ở của một trong cửu đại chí tôn La Thu, giống như đất thần tiên.

Lầu các nơi núi cao, Toa Như Lại dựa vào lan can nhìn về phía xa, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía dưới núi nơi người lui tới.

Một nữ tử dịu dàng với lụa mỏng, tướng mạo xinh đẹp, từ nơi cuối hành lang đi đến, tới đứng sóng vai bên cạnh Toa Như Lai, con gái La Thu La Phương Phỉ.

La Thu năm xưa long đong muốn muốn trói buộc, sau khi có được địa vị sau này, đối với việc sinh con dường như đã không còn hứng thú gì, càng hướng về đại đạo. Về sau không biết vì nguyên nhân gì, La Thu để một nữ nhân sinh cho ông ta một đứa con gái này, nghe nói là người phụ nữ xinh đẹp không tầm thường, nghe đâu người phụ nữ đó sau này lại bị La Thu chính tay gi ết chết.

La Thu cũng chỉ có một người con gái này, nàng ta chưa từng nghe kể qua chuyện ba mình giết mẹ mình, có một số chuyện có lẽ tất cả mọi người đều biết, chỉ có mỗi nàng ta không biết.

La Phương Phỉ cũng là thê tử bây giờ của Toa Như Lai, con gái Toa Như Lai, mẹ kế của thành chủ Trích Tinh Thành Toa Hoan Lệ.

Sau khi thê tử của Toa Như Lai mất tích, liền cưới La Phương Phỉ, ở một mức độ nào đó mà nói, thời điểm mà hai người kết thành duyên cũng không tính là quá lâu. Toa Hoan Lệ cũng coi như là hưởng chút vinh dự, trở thành cháu ngoại của La Thu.

Kỳ thực cho dù không hưởng vinh dự này, theo lẽ thường mà nói, Toa Hoan Lệ cũng sẽ không quá khó chịu, ba của nàng ta dù sao cũng là đệ tử của một trong cửu đại chí tôn La Thu.

Toa Hoan Lệ đối với thánh địa Đại La dường như cũng không có hứng thú gì, sau khi rời khỏi rất ít khi quay lại, ở Trích Tinh Thành thời gian dài.

Thân là con gái của La Thu, có thể gả cho Toa Như Lai tái hôn, có thể thấy được sự yêu thích đối với Toa Như Lai, từ ánh mắt nàng ta nhìn Toa Như Lai lúc này có thể biết được, ánh mắt sáng như sao hàm ý đưa tình, hỏi: "Sư huynh, đang nhìn gì vậy?"

Tướng mạo Toa Như Lai không tính là xuất chúng, nhưng giữa người với người thực sự là không thể nói rõ, rất nhiều người cũng không hiểu được, La Phương Phỉ vì sao lại cứ thích Toa Như Lai.

"Không nhìn gì cả." Toa Như Lai hơi nhấc cằm về phía người tới người đi ở dưới núi: "Người ra vào bên đó dường như đột nhiên đông lên."

La Phương Phỉ: "Bởi vì Thánh cảnh lịch luyện, dù sao cũng là đến nơi này, không ai dám qua loa, các phái báo cáo người trên danh sách, đang tiến hành xác minh lần nữa. Sự việc bên phía ngọn núi Thiên Đô, sư huynh đều kết giao xong chưa?"

Phiêu Miễu các thay phiên nhau trông coi, kỳ hạn thánh địa Đại La quản lý Phiêu Miễu các đã qua, đổi cho người của một chí tôn khác tiếp quản.

Toa Như Lai ừm một tiếng, nói đến ngọn núi Thiên Đô và danh sách mà các phái báo lên, ông ta dường như nhớ ra điều gì đó, hỏi: "Việc này là do ngươi quản a, bên phía Tử Kim động nước Yến báo lên ba người nào?"

La Phương Phỉ hơi do dự: "Này thật sự không để trong lòng." Mặc dù là nàng tađang quản, có một số việc đương nhiên có người bên dưới làm, nàng ta cũng sẽ không tự thân đi làm đi nhớ nhiều tên như vậy, có chút nghi hoặc hỏi: "Sư huynh, vì sao quan tâm Tử Kim động?"

Toa Như Lai: "Nhớ đến một người, ta chú ý qua, có chút thú vị. Nghe nói gia nhập vào Tử Kim động, một người nửa đường gia nhập vào Tử Kim động, cũng không có bị Tử Kim động ép buộc đến hay không. Nếu như đến rồi, ta ngược lại muốn nhân cơ hội này ở khoảng cách gần nhìn lại một chút."

Có thể khiến sư huynh chú ý, La Phương Phỉ nhất thời hứng thú: "Người nào?"

Toa Như Lai: "Ngươi thường ở Thánh cảnh, có lẽ chưa từng nghe quam tên là Ngưu Hữu Đạo!"

La Phương Phỉ cười: "Người ở Bí cảnh Thiên Đô bị sư huynh ép phải lấy được giải nhất, làm sao có thể chưa từng nghe qua, nghe nói truóc đó hắn còn vẽ cho Hoan Lệ một bức chân dung..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.