Chương trước
Chương sau
Đợi người vào Thánh Cảnh rồi... Trong lòng Thiệu Bình Ba thầm tính toán, đúng là rất nhanh, đúng là không bao lâu nữa, tảng đá trong lòng coi như được đặt xuống, chắp tay nói: “Vi thần tuân chỉ! Bên Huyền Thừa Thiên Vệ quốc, vi thần sẽ cố gắng ổn định, kéo dài một chút, cố gắng để không làm chệch hướng kế hoạch.”

Thái Thúc Hùng chỉ vào y: “Nếu có thể thành công, cô vương nhớ ngươi đầu công, đến lúc đó luận công ban thưởng cũng danh chính ngôn thuận.”

Ông ta cũng biết Thiệu Bình Ba muốn cái gì, dùng cái này để khích lệ...

Chuyện lịch duyệt Thánh Cảnh ảnh hưởng rất lớn đến nội bộ các phái lớn trong thiên hạ, rất nhiều người đều đang suy đoán dụng ý thực sự của cái gọi là lịch duyệt lần này là gì nhưng không ai có thể hiểu được, bao gồm của Ngưu Hữu Đạo cũng không thể nghĩ ra rốt cuộc chín vị cao cao tại thượng kia muốn làm gì.

Còn các nơi trong thiên hạ trên căn bản nên làm gì vẫn làm đó, nhìn bề ngoài thì có vẻ không chịu ảnh hưởng gì.

Ý đồ của Tử Kim động thất bại, Thiên Hỏa giáo trực tiếp vứt bỏ Côn Lâm Thụ, Tử Kim động chủ động liên hệ với Thiên Hỏa giáo, muốn đàm phán lại và hạ giá, Thiên Hỏa giáo không rảnh để ý khiến Tử Kim động không thể làm gì được. Bảo Côn Lâm Thụ giao ra bí thuật chí cao của Thiên Hỏa giáo, Côn Lâm Thụ thà chết không nghe. Nếu nói giết Côn Lâm Thụ, Tử Kim động sẽ không làm vậy, giết chẳng phải lời cho Thiên Hỏa giáo sao, giữ lại hai người khiến Thiên Hỏa giáo chán ghét cũng tốt, không phải các ngươi không chịu bỏ tiền chuộc hai người này về sao? Vậy thì giữ lại cho các ngươi tức chết!

Mặt khác, Thiên Hỏa giáo cho người chủ động liên lạc với Ngưu Hữu Đạo, lấy cớ bàn bạc việc để Côn Lâm Thụ đi Thánh Cảnh, nhưng trên thực tế là để lại kim sí trực tiếp liên hệ, tạo ra liên lạc trực tiếp với Ngưu Hữu Đạo.

Vì cái gọi là liên lạc này đã để lại kim sí truyền tin trực tiếp liên hệ, hành động này khiến Ngưu Hữu Đạo suy nghĩ rất lâu, cảm thấy hình như không đơn giản như vậy nhưng lại không thể hiểu được Văn Vũ Yên muốn làm gì.

Tần quốc vừa lập, cần một lượng lớn tiền tài, cuối cùng Hiểu Nguyệt các cũng bắt đầu ủ rượu kiếm tiền.

Hành động này vừa thực hiện lại rước cho Ngưu Hữu Đạo một mớ phiền toái. Hắn bị cả đám Tử Kim động gọi đến đòi câu trả lời khiến Ngưu Hữu Đạo phải phí một phen miệng lưỡi.

Trong đại điện nghị sự, Ngưu Hữu Đạo phát hiện thái độ của Nghiêm Lập đã thay đổi, luôn làm khó dễ hắn khi bị mọi người tra hỏi.

Tóm lại Ngưu Hữu Đạo vẫn phủi sạch sẽ, nhất quyết nói không liên quan gì đến hắn, dù sao bản thân hắn cũng đã không dám chưng cất rượu nữa, hắn bảo Tử Kim động đi tìm Hiểu Nguyệt các và Toa Như Lai để hỏi tình hình đi.

Hắn biết Tử Kim động không dám đi hỏi Toa Như Lai, còn vì Hiểu Nguyệt các muốn độc chiếm mối làm ăn nên chắc chắn cũng sẽ phối hợp với hắn, chuyện này Tử Kim động không có chứng cứ thì chẳng thể làm gì được hắn cả.

Lúc rời khỏi đại điện nghị sự, Nghiêm Lập đuổi theo Ngưu Hữu Đạo, đập một phong thư suýt thì trúng mặt Ngưu Hữu Đạo.

Hai ngón tay Ngưu Hữu Đạo kẹp lấy bức thư rơi xuống rồi đọc, trong thư không có gì khác, là đệ tử nhất hệ của Nghiêm Lập truyền báo, nói quan viên bên này sắp xếp đi Bắc châu lại bị giết, bên Bắc châu đột nhiên động thủ, giết sạch người Nghiêm Lập sắp xếp đi không còn một mống.

“Có ý gì?” Ngưu Hữu Đạo vứt thư lại vào mặt ông ta.

Nghiêm Lập chụp lấy bức thư, giận dữ mắng mỏ: “Ngươi còn mặt mũi hỏi ta có ý gì sao? Ngươi đã đồng ý với ta chuyện gì, nói cái gì mà không động vào người của ta, còn bảo ta đưa danh sách cho ngươi, kết quả ngươi lại dựa vào danh sách để ra tay không sót một tên, ngươi muốn làm gì chứ?”

Ngưu Hữu Đạo lạnh nhạt nói: “Là ta ra lệnh làm đấy, sao?”

Nghiêm Lập: “Sao? Hôm nay ngươi nhất định phải cho ta câu trả lời!”

Ngưu Hữu Đạo: “TRả lời cái gì? lão tử coi ông là bằng hữu, là sư huynh, là bạn vong niên, ông coi lão tử là trộm để phòng, cả ngày hoài nghi ta cái này, hoài nghi ta kia, cả ngày nghĩ cách làm sao hủy hoại ta, lương tâm của ông bị chó ăn rồi mà còn muốn ta trả lời ông cái gì?”

Nghiêm Lập hơi giật mình, giải thích: “Ta... ta... hủy hoại ngươi lúc nào?” Lúc nói lời này bản thân ông ta cũng không có chút sức lực nào.

Ngưu Hữu Đạo giận dữ mắng mỏ: “Lừa gạt, tiếp tục lừa gạt, ta từng gặp nhiều kẻ khốn nạn nhưng chưa từng gặp ai không biết xấu hổ như ông, một tay lấy chỗ tốt bên lão tử, một tay hại ta, ông coi ta là thằng ngu à? Trả lời cái quái gì, là ta hạ lệnh làm đấy, vì lão tử nhìn ông không vừa mắt, ông có bản lĩnh thì đi cáo trạng với tông môn đi! Ông có bản lĩnh thì cáo trạng với triều đình đi! Ông có bản lĩnh thì ăn cây táo rào cây sung cấu kết với Tiêu Dao cung và Linh Kiếm sơn đối phó với trưởng lão Tử Kim động ta đây đi, ta chờ đấy! Ta nói cho ông biết, sau này lợi ích của Bắc châu sẽ không liên quan gì đến ông nữa! Ông dám phái một người ta sẽ g iết chết một người!”

Nghiêm Lập giận tím mặt: “Ngưu Hữu Đạo, ngươi đừng phách lối quá mức, đừng quên đây là đâu, đây là Tử Kim động không phải Mao Lư sơn trang của ngươi, sau này ngươi còn phải lăn lộn ở đâu, phách lối quá mức không có lợi cho ngươi đâu, lão phu cũng không phải bùn nặn.”

“A...! Còn nổi giận!” Ngưu Hữu Đạo cắm kiếm xuống đất, xắn hai tay áo lên: “Nào, chúng ta đừng đấu võ mồm nữa, chúng ta đấu công phu, chúng ta đấu đơn, ai thắng người ấy nói sao nghe vậy, xem thử ai là bùn nặn!”

“Ta không rảnh chơi với ngươi!” Nghiêm Lập phất tay áo bỏ đi, nói đùa gì vậy, đường đường là hai trưởng lão, vì chút lợi ích đánh nhau ở tông môn, Ngưu Hữu Đạo có thể không cần thể diện nhưng ông ta vẫn phải cân nhắc môn quy.

“Đừng chạy!” Ngưu Hữu Đạo giành trước một bước, kéo ống tay áo của ông ta: “Được, không đánh cũng được, hôm nay ai đúng ai sai chúng ta phải nói cho rõ ràng, đi, chúng ta đi Quy Miên các, nói rõ mọi chuyện trước mặt sư phụ ta, ông có bản lĩnh thì hãy nói lại những lời ban nãy với sư phụ ta đi.” Nói xong hắn định kéo thẳng Nghiêm Lập đi.

“Ngươi buông tay!” Nghiêm Lập trở tay giật lại ống tay áo, sợ thằng này xé rách ống tay áo của mình.

Hai người không ngừng vật lộn đã hấp dẫn rất nhiều đệ tử đứng từ xa xem. Rõ ràng Nghiêm trưởng lão muốn chạy nhưng lại bị Ngưu trưởng lão níu lại không thả, cũng không biết hai người đang cãi cọ gì mà mặt đỏ tía tai.

Quản Phương Nghi đứng chờ cách đó không xa thấy vậy vội vàng lách mình tới, kinh ngạc nói: “Đạo gia, các ngài đang làm gì vậy?”

Ngưu Hữu Đạo hô: “Giúp ta chế trụ hắn, kéo đi Quy Miên các.”

“Chuyện này...” Quản Phương Nghi do dự, nhìn chung quanh, làm vậy có thích hợp không?

“Các ngươi đang làm gì đấy?” Cung Lâm Sách nghe tin lách mình đến, đáp trên rìa núi trước mặt, quát một tiếng.

Ông ta đang cảm thấy kỳ lạ, trước kia quan hệ hai người này không phải rất tốt sao? Sao nói trở mặt là trở mặt, thậm chí còn bất chấp thể diện trước mặt mọi người?

Chưởng môn vừa hiện thân, đệ tử xung quanh lập tức tản đi, Nghiêm Lập và Ngưu Hữu Đạo cùng dừng tay, Ngưu Hữu Đạo vẫn còn đang chỉnh lại ống tay áo bị nhăn vào quần áo bị kéo xộc xệch.

Cung Lâm Sách lại lách mình đáp xuống đứng trước mặt giận dữ mắng mỏ: “Đường đường là hai trưởng lão mà lại tranh chấp lôi kéo trước mặt các đệ tử như phường chợ búa lưu manh còn ra thể thống gì nữa chứ!”

Nghiêm Lập: “Chưởng môn, là hắn vô lễ, không phải ta...”

Ngưu Hữu Đạo lập tức giành lời: “Chưởng môn, lão khốn này chẳng phải thứ tốt đẹp gì, tìm ta đòi lợi ích, ta không cho, lão liền uy hiếp ta. Nói đây là Tử Kim động không phải Mao Lư sơn trang, sau này vẫn còn phải lăn lộn ở đây, đừng nên phách lối, nói là chẳng có lợi gì cho ta, nói sẽ thu thập ta. Ta muốn lôi lão đến Quy Miên các nói cho rõ ràng nhưng lão lại không chịu đi!”

Cung Lâm Sách lập tức liếc nhìn Nghiêm Lập với ánh mắt lạnh lẽo.

Nghiêm Lập cuống quít giải thích: “Sư huynh, không có chuyện này, hắn nói hươu nói vượn.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.