“Tình hình càng lớn, chuyện quá nhiều, dựa vào sức một mình ta không thể nào ứng phó nổi. Nhìn phía trước, đường còn rất dài, chúng ta vẫn còn thiếu nhân tài, cô hiểu không? mặc kệ là nhân tài như thế nào, chỉ cần hữu dụng, ta không ngại nhiều.”
Quản Phương Nghi: “Tâm tình của người ta hiểu.
Cho dù hắn là nhân tài, nhưng người dùng phương thức này gạt bọn hắn về tay, người không sợ phu thê bọn hắn oán hận người sao?”
Ngưu Hữu Đạo quay đầu nhìn về phía bà ta, mang theo ý trêu đùa: “Hình như cô cũng bị ta lừa từ Tề kinh về? Cô oán hận ta sao?”
Quản Phương Nghi sững sờ, chợt thẹn quá hoá giận, “khốn kiếp” một tiếng, chát, chiếc quạt tròn đánh lên vai hắn, quay người bỏ đi: “Lười nói chuyện với người.”
Làn váy nhẹ nhàng lay động, Quản Phương Nghi bước xuống bậc thang đi ra khỏi đình, trên mặt lại nở nụ cười, nhớ lại năm đó, chuyện cũ ở Tề kinh, từ lúc đi cùng với nhau cho tới giờ, trong sóng gió tuy có nguy hiểm, nhưng cuộc sống nhàm chán ở Tề kinh chẳng thể nào có thể so sánh được, rất có mùi vị riêng.
Bà ta quay đầu lại thoáng nhìn một cái, nam nhân trong đình đang ngồi im chậm rãi uống trà, tuy im lặng nhưng lại có thần thái khó che giấu được, phía trước hình như vẫn còn sóng gió ầm ầm đang chờ đợi.
...
Lớp lớp non sông, đồi núi trùng điệp, Tiền Phục Thành khống chế một con phi cầm cỡ lớn đáp xuống một dãy núi nhìn tòa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565802/chuong-1370.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.