Mấy người đứng bên cạnh nhìn nhau, đều thở than lắc đầu.
…
Quy Miên Các và Cự An nhẹ nhàng bước vào, quỳ xuống trước mặt Chung Cốc Tử đang nhắm mắt ngồi xếp bằng, hai người nhẹ giọng bẩm báo nói: “Sư tổ, tỉ thí đã xong, sư thúc đã thắng tên đệ tử Thiên Hỏa giáo kia.”
Nghe xong, Chung Cốc Tử hơi mở mắt, thì thầm một tiếng: “Thiên Hỏa Vô Cực thuật…”
Ánh mắt trầm ngâm một hồi, rồi đột nhiên ông ta nhẹ nhàng nói: “Cự An.”
“Có ạ!” Cự An ngồi xổm hơi hạ thấp người.
Chung Cốc Tử ngữ điệu tang thương nói: “Năm đó sự việc xảy ra đột ngột, về sau có một số việc, người đi sau không thể làm được, dù ta có truyền lại lần nữa cũng đã muộn. Người đi trà lạnh, ngươi hiểu không? Thời gian của ta không còn nhiều nữa, nếu ta đi rồi, các ngươi làm sao tự xoay sở?”
Cự An ngậm miệng, cúi đầu không nói gì.
Chung Cốc Tử: “Các ngươi không nói ta cũng biết trong lòng các ngươi đang lo lắng, nhưng bất lực chẳng thể làm gì. Luận ai vế, Ngưu Hữu Đạo là sư thúc của các ngươi, nhân lúc ta vẫn còn sống, có thể gần gũi nhiều một chút nhưng phải giữ khoảng cách thích hợp, đừng nên thân cận quá. Nếu ta không còn nữa, thân thiết hay giữ khoảng cách với hắn, các ngươi tự xem xét thời thế mà quyết định.”
Cự An cúi người, khấu đầu xuống đất…
Trước bàn trang điểm, Ngưu Hữu Đạo ngồi im lặng nhắm mắt, Thương Thục Thanh chải vuốt lại mái tóc dài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565794/chuong-1362.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.