"Chết?"
Ngưu Hữu Đạo hơi nhíu mày.
"Mở mắt ra, nhìn sư muội đang gào khóc của ngươi đi."
Côn Lâm Thụ ngẩng đầu, nhìn sư muội mình đang lặng lẽ rơi lệ.
Ngưu Hữu Đạo từ tốn nói:
"Ta khuyên ngươi không nên làm chuyện ngu ngốc, tốt nhất là hãy đàng hoàng tuân thủ lời hứa hẹn của ngươi. Hiện giờ ngươi đã là người của ta, ngươi chết lúc nào là do ta quyết định. Nếu ngươi dám nuốt lời, đêm nay ta sẽ đưa sư muội ngươi cho bay tám người đàn ông, bảo đảm sư muội của ngươi suốt đời khó quên."
Côn Lâm Thụ tức giận, bỗng nhiên quay đầu lại gào lên:
"Ngươi..."
Ngưu Hữu Đạo liếc xéo nói:
"Ta đã nói với ngươi, đường là do ngươi tự chọn, đừng hối hận. Ngươi cũng đã nói với ta, họa phúc vinh nhục ngươi đồng ý gánh chịu. Hiện giờ hối hận hả, chậm rồi! Côn Lâm Thụ, ngã một lần khôn ra thêm, lần này thật nhớ kỹ cho ta, đừng có tái phạm nữa. Ngươi sống, sư muội của ngươi sống; ngươi chết, sư muội của ngươi sống không bằng chết. Ta nói được là làm được!"
Côn Lâm Thụ vừa giận dữ vừa bi thương, người run lẩy bẩy, nhưng không thể làm gì được người trước mặt. Hiện giờ y mới nhận ra điều gì, mọi sự đều đã nằm trong bàn tay người ta!
Chính lúc này, Ngưu Hữu Đạo lạnh lẽo liếc mắt, chợt vung tay lên. Bản thân hắn chắn trước người Côn Lâm Thụ.
Tiễn Phục Thành đang bay tới.
Nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo ra hiệu, Vu Chiếu Hành cũng lắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565793/chuong-1361.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.