Chương trước
Chương sau
Vẻ mặt Côn Lâm Thụ phức tạp nói: “Ngưu trưởng lão, ta không có ý gì khác, chỉ muốn cầu xin người tiếp nhận lời khiêu chiến của ta một lần, chúng ta đều sẽ biết điểm dừng, coi như luận bàn, ta tuyệt không ác ý.”

Vẻ mặt Hỏa Phượng Hoàng bên cạnh cũng rất phức tạp, trong lòng vô cùng đau đớn, nàng ta biết sư huynh không nên tới đây, nhưng lại không thể ngăn được!

Nàng ta cũng biết, chuyện năm đó đã thành tâm ma của sư huynh, một đệ tử ưu tú của Thiên Hỏa giáo năm đó, là tuấn kiệt của những người cùng thế hệ, bỗng chốc bị người ta đánh rơi khỏi tầng mây, vì thế không tiếc tiến vào cấm địa bế quan mười năm, còn đánh bạc tính mệnh đi tu luyện “Thiên Hỏa Vô Cực Thuật”, vì cái gì cũng có thể nghĩ ra, tâm nguyện mười năm trời là chỉ để có thể đánh với Ngưu Hữu Đạo một trận.

Ngưu Hữu Đạo cười lạnh nói: “Khiêu chiến? Côn Lâm Thụ, không phải ta tự cao tự đại xem thường ngươi, nhưng đạo lý bày ra ở đây, ngươi dựa vào cái gì mà khiêu chiến ta?”

Côn Lâm Thụ giương mắt nói: “Chẳng lẽ Ngưu trưởng lão sợ ta?” Y sử dụng phép khích tướng.

“Làm càn!” Tiền Phục Thành và Nghiêm Lập gần như trăm miệng một lời gầm lên.

Ngưu Hữu Đạo đưa tay ra hiệu, ngăn hai người lên tiếng, cảm thấy đối phương khá thú vị, liền hứng thú nói: “Côn Lâm Thụ, ta muốn hỏi ngươi, nếu ta không chấp nhận lời khiêu chiến của ngươi, không đánh với ngươi, ngươi định làm như thế nào?”

Lời này thật sự đã hỏi cho Côn Lâm Thụ không biết nên trả lời như thế nào, cứng rắn ra tay ép Ngưu Hữu Đạo động thủ? Ngưu Hữu Đạo không muốn động thủ, y có ép cũng vô ích, Tử Kim động còn có người thu thập y, thật sự không tới lượt Ngưu Hữu Đạo động thủ.

Nhưng nếu nói Ngưu Hữu Đạo không đồng ý y chỉ có thể từ bỏ thì y lại không thể nói ra miệng, tâm ý nhiều năm như vậy, đây là tín niệm duy nhất giúp y chống đỡ trong mười năm cực khổ cô quạnh, những người chưa trải qua sự cô quạnh dài dằng dặc đó sẽ không thể nào tưởng tượng được tư vị của nó.

Thấy y không nói nên lời, Ngưu Hữu Đạo ha ha nói: “Được rồi, ta không khó dễ ngươi nữa, ta chỉ hỏi ngươi một câu, ta dựa vào cái gì mà phải chấp nhận lời khiêu chiến của ngươi? Chỉ cần ngươi có thể cho ta một câu trả lời hài lòng, ta có thể cân nhắc.”

Côn Lâm Thụ ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt tỏa sáng, dường như nhìn thấy hy vọng, nhưng miệng vừa há ra lại không tìm ra được lý do. Ngưu Hữu Đạo dựa vào cái gì mà phải chấp nhận lời khiêu chiến của ý? Dựa vào cái gì? Y không biết, vì có thể cho người ta địa vị quyền thế hay có thể cho cái gì? Thứ Ngưu Hữu Đạo muốn, y không thể cho được.

Hai tay Ngưu Hữu Đạo đều đặt trên chuôi kiếm trước người, mười ngón tay gõ nhè nhẹ, từ từ chờ đối phương trả lời, giống như không hề sốt ruột.

Quản Phương Nghi lặng lẽ liếc xéo Côn Lâm Thụ, thầm mắng đồ đần, cũng âm thầm lắc đầu, bà ta nhìn từ đầu đến chân Côn Lâm Thụ, cũng không hề nhìn ra vị này có điểm gì có thể đấu lại Đạo gia, với chút bản lĩnh này sao có thể đấu lại Đạo gia chứ, đừng bị Đạo gia đùa chết là may rồi!

Nghiêm Lập thì chậm rãi quay đầu nhìn về phía Tiền Phục Thành, sau khi nhìn thấy phản ứng trầm mặc tùy ý của Tiền Phục Thành thì hiểu ra, đúng là Côn Lâm Thụ đến đây vì việc này, ông ta cũng không thể nghĩ ra, Thiên Hỏa giáo đã uống nhầm thuốc gì rồi, sao có thể để cho Côn Lâm Thụ chạy tới đây làm loại chuyện ngu xuẩn này? Nếu Tử Kim động có đệ tử như vậy không đánh gãy chân không được, sao có thể dung túng!

Trầm mặc hồi lâu, Côn Lâm Thụ chợt hỏi ngược một câu: “Ngưu trưởng lão, phải làm thế nào người mới bằng lòng chấp nhận lời khiêu chiến của ta?”

“Ngươi hỏi ta?” Ngưu Hữu Đạo vui vẻ, ánh mắt chậm rãi rơi lên người Hỏa Phượng Hoàng đang lo lắng căng thẳng bên cạnh, hỏi: “Nghe nói ngươi vừa tân hôn, chắc hẳn vị này chính là thê tử tân hôn của ngươi?”

Tim Côn Lâm Thụ xiết chặt, khó khăn nói: “Đúng, là sư muội của ta.”

Ngưu Hữu Đạo a một tiếng, ngón tay trên chuôi kiếm chậm rãi gõ gõ: “Trông không tệ... Nếu ta nói, điều kiện tiên quyết để ta chấp nhận lời khiêu chiến của ta là cho thê tử ngươi rời khỏi Thiên Hỏa giáo đến làm nô tỳ cho ta, ngươi có đồng ý không?”

Vừa nhắc tới chuyện này, người ngoài còn chưa kịp phản ứng, người của Tử Kim động đã kinh ngạc trước.

Nghiêm Lập nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo, vẻ mặt hơi hung hăng, rất muốn hỏi Ngưu Hữu Đạo, ngươi có biết ngươi đang nói gì không, bây giờ ngươi đâu phải tán tu bên ngoài gì đó, mà đường đường là trưởng lão Tử Kim động, nói chuyện phải chú ý chừng mực một chút có được không hả? Cái gì gọi là trông phu nhân nhà ngươi khá đẹp, muốn nàng ta đến làm nô tì?

Vẻ mặt Quản Phương Nghi rất đặc sắc, câu này của Đạo gia, cũng không biết có phải mình đã hiểu sai ý hay là như thế nào, dù sao bất kể như thế nào thì nghe đều lộ một sự gian tà, rất dễ làm người ta miên man bất định.

Hỏa Phượng Hoàng bị làm không trở tay không kịp, đương nhiên, Ngưu Hữu Đạo nói cái gì không quan trọng, quan trọng là thái độ của sư huynh, nàng ta nhìn chằm chằm phản ứng của Côn Lâm Thụ.

Khuôn mặt Côn Lâm Thụ bình tĩnh, trong anh mắt có sự tức giận, rõ ràng đã bị những lời này chọc giận.

Tiền Phục Thành trầm giọng nói: “Ngưu trưởng lão, ngươi nói hươu nói vượn hơi quá rồi đấy, người ngoài không có quyền bắt đệ tử Thiên Hỏa giáo rời khỏi Thiên Hỏa giáo.”

Nếu không phải bên này vô lý trước, ông ta đã chỉ vào mặt Ngưu Hữu Đạo mắng chửi không ra gì rồi.

“Có hơi quá rồi?” Ngưu Hữu Đạo a một tiếng, lại hờ hững nâng cằm Côn Lâm Thụ: “Có thể lời ta nói chưa rõ ràng. Ngươi thua, phu nhân ngươi phải ở lại, ngươi thắng, phu nhân ngươi có thể đi. Không dám đặt khoản cược này, chứng tỏ ngươi không chắc chắn thắng ta, còn có gì để khiêu chiến nữa chứ, người trẻ tuổi, trở về đi!”

Lời này vừa nói ra, Quản Phương Nghi buồn cười, kìm nén đến mức khó chịu, suýt chút nữa là cười thành tiếng.

Nghiêm Lập cũng hơi nén cười, không biết cái khẩu khí ông cụ non này của Ngưu Hữu Đạo mặt mũi nào mà lôi ra, trông ngươi có vẻ còn trẻ tuổi hơn Côn Lâm Thụ đấy?

Thắng sư muội không cần ở lại? Biểu hiện trên mặt Côn Lâm Thụ có chút do dự bất định, lần này y rất nắm chắc sẽ thắng Ngưu Hữu Đạo, nói một cách khác, nếu thật sự là như vậy, hẳn mình sẽ không để sư muội rơi vào nguy hiểm, chỉ đem sư muội ra làm tiền đặt cược, dường như cũng không có gì là không chấp nhận được.

Hỏa Phượng Hoàng vẫn tương đối hiểu rõ sư huynh mình, từ vẻ mặt sư huynh đã mơ hồ nhận ra chút suy nghĩ của sư huynh, lúc này căng thẳng nói: “Sư huynh, không thể đấu, chúng ta trở về đi.”

Nàng ta biết không phải sư huynh không quan tâm đ ến nàng ta, nhưng nàng ta sợ sư huynh đầu óc phát sốt sẽ đồng ý, mặc kệ kết quả tỷ thí như thế nào, chỉ cần sư huynh đồng ý, tình cảnh của nàng ta sẽ như thế nào đây? truyền ra ngoài, nàng ta là tiền đặt cược của trượng phu mình tỷ thí với người khác, làm sao chịu nổi?

Ngưu Hữu Đạo cũng đang để ý đến phản ứng của Côn Lâm Thụ, một câu căng một câu nhả, cảm giác sắp chọc giận Côn Lâm Thụ, hắn lại ngay lập tức thả lỏng điều kiện một chút để cứu vãn lại không khí, đang thử thăm dò mức độ chấp nhất của Côn Lâm Thụ với chuyện này, đang thử thăm dò ranh giới cuối cùng của Côn Lâm Thụ.

Côn Lâm Thụ nhìn sư muội của mình, vẻ mặt cực kỳ giằng co, chợt hỏi một câu: “Sư muội, muội tin tưởng ta chứ?”

Nghe xong lời này, khóe môi Ngưu Hữu Đạo nhếch lên nụ cười mỉm, nụ cười có vẻ hơi quỷ dị.

Tiền Phục Thành lập tức lên tiếng ngắt lời nói: “Hoang đường! Ngưu Hữu Đạo, ngươi muốn đấu thì đấu, không đấu thì bỏ đi.”

“Nói như kiểu là ta gây chuyện ấy!” Ngưu Hữu Đạo nghiêng đầu nhìn ông ta, tiếp tục nói với Côn Lâm Thụ: “Gậy đánh uyên ương thì đúng là hơi quá đáng, chuyện tốt thành đôi, điều kiện tiên quyết để ta cân nhắc chấp nhận khiêu chiến của ngươi là, hai vợ chồng ngươi rời khỏi Thiên Hỏa giáo, về làm nô lệ bên cạnh ta. Ngươi thắng, vợ chồng các ngươi trở về, ngươi thua, vợ chồng các ngươi lưu lại thực hiện lời hứa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.