Thì ra là đang đánh dấu đất! Ngưu Hữu Đạo mỉm cười, phát hiện đám hoà thượng này thật sự là bị Viên Cương dạy cho hư rồi, lây nhiễm thói quen đi đến đâu liền trồng rau đến đó.
Nhìn thấy đám hoà thượng này, thực ra hắn rất vui vẻ, lại có thể nghe được âm vang thần chung mộ cổ kia rồi (1),mỗi ngày nghe có thể loại trừ nóng nảy, an thần, dường như có ích cho tu luyện, cũng có thể khiến cho bầu không khí bên cạnh hắn không giống bình thường.
(1) Thần chung mộ cổ: Đây là thành ngữ có nguồn gốc Phật giáo. Theo quy củ Phật giáo thì chùa chiền đánh chuông sớm trống tối – mộ cổ thần chung. Ý là nói về lời nói khiến người ta cảnh tỉnh giác ngộ.
Chỉ cần thần chung mộ cổ vẫn còn đang vang, thì biểu thị bình an.
Hắn nhấc tay vỗ vỗ bờ vai của Viên Phương, đã lâu không thưởng thức tài nghệ nấu nướng của ngươi, ngược lại có chút nhớ."
Viên Phương lập tức vỗ ngực nói: "Đạo gia muốn ăn gì cứ việc nói, lập tức chuẩn bị cho ngài."
Ngưu Hữu Đạo: "Tuỳ ý đi, giờ cơm lại nói."
"Được! Cứ làm món Đạo gia thích ăn." Viên Cương miệng đầy cam đoan, tiếp đó lại hỏi: "Đạo gia, người xem, chỗ chưng cất rượu đặt đâu thì tốt, đem ngọn núi đó mở ra một hang động được không." Vung tay chỉ ngọn núi cách đó không xa.
Ngưu Hữu Đạo: "Việc chưng cất rượu thì thôi đi."
"Hả! Thôi đi?" Viên Phương trừng to mắt.
Ngưu Hữu Đạo: "Có người làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565765/chuong-1333.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.