Bàng Đằng bóp ngực, bi ai lắc đầu nói:
"Bàng Đằng tội đáng muôn chết!"
Tả Thừa Phong:
"Đại đô đốc, chúng ta có thể mang ngươi ra ngoài là tốt lắm rồi, không cách nào dẫn hết những người này ra ngoài. Có phải tội đáng muôn chết hay không, chờ ngươi về kinh gặp Hoàng đế rồi hãy nói đi."
Bàng Đằng nện thình thịch lên ngực mình, đau đớn nói:
"Bàng mỗ chính là thống soái quân đội, há có thể bỏ lại trăm vạn tướng sĩ, một mình bỏ trốn?"
Tương Vạn Lâu trầm giọng nói:
"Đó là tự ngươi không muốn đi, không phải chúng ta không muốn dẫn ngươi đi. Tự ngươi phải nghĩ cho kỹ."
Bàng Đằng không lời nào để nói, lắc đầu, biểu thị mình không đi, cùng sống chết với quân đội.
"Ngộ quốc ngu xuẩn, hạng người vô năng, mệt chết ba quân, chúng ta đã xem như hết lòng giúp đỡ, muốn chết hay muốn hàng gì thì mặc y đi thôi!"
Tương Vạn Lâu xem thường phất tay áo.
Cuối cùng, cao tầng ba đại phái lần lượt ngồi lên phi cầm cỡ lớn rời khỏi chiến trường, tránh bị liên quân chặn giết.
Bên quân Yến thì không quan tâm. Ba đại phái nước Triệu có thể từ bỏ, có thể tránh cho chiến sự kéo dài là một chuyện tốt.
Nhưng Hiểu Nguyệt các có tính toán khác, không hy vọng sau này đặt chân ở nước Triệu còn để lại nhiều hậu hoạn. Không thừa lúc này đối phương tập trung mà ra tay, chẳng lẽ còn phải chờ phe địch phân tứ tán, ẩn núp khắp nơi, lúc đó mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565743/chuong-1311.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.