“Nếu có lòng đàm phán, chắc hẳn các ngươi cũng sẽ không để ý đến hai cánh tay này đâu, nói đi, muốn nói cái gì? Tốt nhất nói thật, nếu không sẽ chặt tiếp đầu của ngươi.”
Tân Cát Khuê trong lòng bi phẫn vô hạn, trước đó Mạnh Tuyên có gọi mấy đệ tử tới, hỏi ai bằng lòng đi làm thuyết khách, mấy đệ tử này đều tranh nhau lập công, cuối cùng miệng lưỡi y lanh lợi nhất nên khiến Mạnh Tuyên hài lòng, được y chủ động giành đi. Ai ngờ còn chưa kịp thi triển tài ăn nói của mình để thuyết phục đã bị người ta chém hai cánh tay trước.
Hối hận! Hối hận không nên tới đây, công lao có lớn mấy cũng không thể bù đắp được hai cánh tay, Linh Kiếm sơn là người dùng kiếm, không có cánh tay tu vi cũng giảm đi nhiều, tiền đồ coi như xong, công lao lớn đến mấy cũng không thể bù lại được.
Việc đã đến nước này, hối hận vô dụng, đã nhận nhiệm vụ thì phải hoàn thành, nếu không tội này phải chịu uổng rồi, chỉ mong sau khi hoàn thành nhiệm vụ, xin sư phụ dẫn đại quân công phá Triệu quốc báo thù mối hận này.
Mặc dù vậy, y vẫn hỏi một câu: “Sao lại đối xử với ta như vậy?”
Thực ra y cũng biết đại khái nguyên nhân, chính là bởi vì biết nguyên nhân, mới cho rằng mình chắc chắn sẽ thuyết phục được, ai ngờ đối phương không thèm nghe nói gì đã tìm cớ trực tiếp ra tay.
Cũng chính vì vậy, y cảm thấy mình thật oan uổng.
Tưởng Vạn Lâu:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565732/chuong-1300.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.