Lam Như Đình vốn không muốn để nàng ta biết, muốn để nàng ta tiếp tục ngủ mê nhưng Ngưu Hữu Đạo kia phải làm rõ tình hình, dưới tình thế bất đắc dĩ đành để Phượng Nhược Nam tỉnh táo lại, sau khi tỉnh lại dĩ nhiên là đau đến mức không thiết sống nữa.
“Nhìn này, tiểu vương gia.” Lam Như Đình cẩn thận đưa đứa trẻ trong tã lót cho nàng ta.
Phượng Nhược Nam mặt mày mừng rỡ ôm lấy nhi tử cẩn thận nhìn, sắc mặt sầm lại, mặt mũi đầy nghi ngờ nói: “Đây là nhi tử của ta sao? Tiên sinh đang muốn an ủi ta nên tìm một đứa trẻ khác đem đến gạt ta?”
“...”Lam Như Đình lập tức á khẩu không trả lời được, không biết cớ sao nàng ta lại nói như vậy: “Cái này... đây có thể có giả nữa sao, chắc chắn là tiểu vương gia không có gì phải nghi ngờ.”
Phượng Nhược Nam cúi đầu nhìn đứa trẻ đang ngủ say: “Lúc sinh ra ta đã từng nhìn rồi, căn bản không hề đẹp như vậy.” Dứt lời liền đưa tã lót cho nha hoàn bên cạnh, không muốn nhìn thêm, nước mắt lại chảy ra, dường như nhận định đứa trẻ này được tìm từ đâu tới an ủi nàng ta, sợ nàng ta thương tâm.
Lam Như Đình sửng sốt một hồi, cuối cùng phản ứng lại, dở khóc dở cười nói: “Vương phi, lúc tiểu vương gia ra đời ta cũng đã từng thấy, đúng là không đẹp như vậy, ngài ấy vừa từ cơ thể mẹ chui ra, da thịt nhăm nhúm dĩ nhiên là xấu xí, giờ đã thích ứng với môi trường bên ngoài,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565731/chuong-1299.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.