Nhưng bọn họ nghĩ không ra tại sao Ngưu Hữu Đạo lại giết bọn họ? Giết bọn họ chẳng những không có được chỗ tốt, lại còn gây thêm phiền phức, hắn chán sống rồi sao?
“Mẹ nó, tên khốn kiếp kia, bắt sứ thần là không được đâu.” Không biết là ai mắng, mà cũng không biết là mắng ai.
Vù! Một mũi tên báo tin phóng lên trời.
Vù vù vù...
Từng mũi tên báo tin phóng lên theo.
Mắt thấy có rất nhiều thích khách, tình thế nguy cấp, sứ thần các nước đều phát tín hiệu cầu cứu.
Người đi sứ của các nước không chỉ có mấy người. Lưu trú tại một quốc gia khác, có rất nhiều việc cần bọn họ làm, không phải chỉ vài người là có thể làm được, có khi là cả một sứ đoàn. Lực lượng bảo vệ cũng không phải ngồi chơi không. Nếu không nhịn được, có khi còn muốn giày vò cả đất nước của kẻ địch.
Mặc dù các nước đều tìm đến Ngưu Hữu Đạo, tuân theo lời dặn của Ngưu Hữu Đạo mang theo ít người nhưng không có nghĩa là không có sự chuẩn bị.
Đề phòng chuyện ngoài ý muốn, không có khả năng không chuẩn bị.
Tín hiệu cầu cứu vừa xuất hiện, không nói đến thiên quân vạn mã, mấy trăm người là vẫn phải có. Nhận được tín hiệu cầu cứu bên này, tất cả đều bay lên không.
Thấy trạch viện bị vây công loạn thành một bầy, người đến giúp liều chết đánh vào vòng vây giải cứu sứ thần bổn quốc.
Thích khách đại khai sát giới, người của sứ thần các nước cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565689/chuong-1257.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.