Sau khi nghe xong, bộ dạng y lại trở nên phiền muộn, y thì thào nói: “Nhanh thật, đã một tuổi rồi…”
Sau khi nỉ non một tiếng liền hỏi: “Anh Vương cũng đi cùng sao?”
Quách Mạn: “Chắc không đâu. Anh Vương đó từ trước đến nay sẽ không vì việc tư mà về sớm, chắc sẽ không vì chuyện con trai đầy tuổi mà chạy đến miếu thần gì đó đâu.”
Vô Tâm do dự, tựa hồ đã quyết định điều gì đó, quay đầu lại hỏi: “Miếu thần ở đâu ngươi có biết không?”
Mặc dù y đã ở kinh đô nước Tề được một khoảng thời gian, nhưng hầu như không ra khỏi cửa, đối với kinh đô nước Tề này mà nói, y vẫn là người xa lạ, vẫn chưa quen với đường đi lối lại ở nơi đây.
Quách Mạn gật đầu: “Biết ạ.”
“Đến miếu thần xem thế nào.” Vô Tâm quay người đi, Quách Mạn lập tức theo sau.
Đi đến trước cổng, Quách Mạn đang định mở cổng thì Vô Tâm dừng bước hô một tiếng “đợi đã” rồi hỏi: “Ta nghĩ mình nên thay một bộ quần áo khác.”
Quách Mạn nhìn y một lượt từ trên xuống dưới: “Tiên sinh vừa mới thay quần áo sáng nay, vẫn còn sạch sẽ, không cần thay đâu ạ.”
Vô Tâm: “Ăn mặc xuềnh xoàng quá, liệu có kinh nhờn thần linh không?
Quách Mạn hé miệng cười cười: “Thần linh ở đâu ra chứ? Chẳng qua là lừa gạt bách tính để bách tính có nơi an tâm cầu nguyện thôi, chẳng lẽ tiên sinh cũng tin điều này hay sao?”
Một Vô Tâm bình tĩnh ung dung giờ này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565676/chuong-1244.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.