Hô Diên Vô Hận lùi về sau một bước, khom người chắp tay, nói lớn: “Thần tuân chỉ!”
Hạo Vân Đồ: “Trẫm biết ngươi vẫn còn băn khoăn, trẫm tín nhiệm ngươi thì vẫn tín nhiệm ngươi, nhưng miệng lưỡi người đời, triều thần chỉ trích là khó tránh khỏi, có một số việc vẫn phải làm ra vẻ nói rõ ràng cho mọi người, xảy ra sự việc như vậy cũng không thể làm như chưa hề có chuyện gì xảy ra, sự phòng bị và điều tra của triều đình đối với người trong quân đội, vẫn cần Thượng tướng quân phối hợp! Tại đây trẫm xin thề với trời xanh, thề với tổ tiên nhà họ Hạo, thề với chúng sinh của thảo nguyên, chỉ cần Thượng tướng quân không phản bội nước tề, chỉ cần trẫm còn sống một ngày, thì vinh quang nhà họ Hô Diên mãi còn, trẫm tuyệt đối không ruồng bỏ!” Hạo Vân Đồ nói, khí thế động lòng người.
Hô Diên Vô Hận một lần nữa nói lớn: “Thần tuân chỉ!”
Lúc này chuyện đã xong, sau khi Hô Diên Vô Hận lui xuống, thần sắc của Hạo Vân Đồ có chút sệch đi, Ngọc Thương kia lừa ông ta thật thê thảm, ông ta lại còn mua nhà cửa cho Ngọc Thương, ngẫm lại thật nực cười. Sau khi đã bình tĩnh lại nỗi tức giận trong lòng, ông ta hô một tiếng: “Bộ Tầm!”
Đại tổng quản Bộ Tầm nghe lệnh bước vào, Hạo Vân Đồ từ từ nói: “Trong quân hễ những ai có liên quan tới Ngọc Thương đều đem đi điều tra thật nghiêm cho ta.”
Bộ Tầm vừa kinh ngạc vừa hoài nghi: “Thượng tướng quân cũng…”
“Hồ đồ!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565675/chuong-1243.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.