Khóe miệng Lãng Kinh Không nhếch lên, Hồng Cái Thiên thì trầm ngâm, Đoạn Vô Thường thì cười một cách quái lạ, Phù Hoa cười mỉm, hiển nhiên xem mấy lời của Ngưu Hữu Đạo nói chẳng khác nào trò cười.
Thấy ba người không muốn, nhưng cũng cố mà kềm chế, Phù Hoa phất tay, lúc này có vài người đến chế trụ ba người Vân Cơ không còn phản kháng nữa.
Con tin đã có trong tay, Phù Hoa mỉm cười đưa tay mời: “Đệ đệ, đi nhanh về nhanh, tỷ tỷ ở lại đây chờ đệ.”
Ngưu Hữu Đạo nhìn gương mặt căng cứng của ba người Vu Chiếu Hành một hồi, sau đó quyết định lách mình chạy đi.
“Là ai?” Một tiếng kinh hô, ba đệ tử Tử Kim động đang tìm kiếm lập tức tập trung lại.
Phòng tình huống bất trắc xảy ra.
Người đến chính là Ngưu Hữu Đạo. Hắn bay thấp trước mặt ba người, rơi vào một tán cây, sau đó cơ thể từ tán cây bật xuống.
“Ngưu Hữu Đạo?” Ba người kinh ngạc, nhất thời nhìn nhau, không biết nên xử lý như thế nào.
Có một số việc chỉ có cao tầng Tử Kim động biết, sẽ không hô lên cho tất cả cùng nghe. Ba người không biết Ngưu Hữu Đạo có quan hệ bí mật với Tử Kim động, chỉ biết hắn đang bị nước Yến trục xuất, bây giờ lại chủ động đến gần.
Ngưu Hữu Đạo lên tiếng: “Các người trở về thông báo cho Nghiêm trưởng lão, nói ta muốn gặp ông ấy.”
Một người nói: “Ngưu Hữu Đạo, ta khuyên ngươi một câu, ngươi nên chạy càng xa càng tốt. Ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565601/chuong-1169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.