“Mang đến cũng chẳng sao. Muốn nói gì thì vào trong mà nói.” Hồng Cái Thiên đưa tay ra hiệu. Gã cùng với ba vị chủ sự tiến vào trong sơn động, cũng không biết là muốn nói tránh chuyện gì.
Những người còn lại, có người thì đến chào hỏi bọn họ, cũng có người trong số bọn họ đến chào hỏi người khác.
Thấy người bên kia đã đi xa một chút, Vu Chiếu Hành hạ thấp giọng nói: “Ngươi có cảm thấy tình huống chúng ta bây giờ có nguy hiểm không? Không nói những người khác, thực lực của đám chủ sự này chưa chắc đã thấp hơn ta. Chúng ta đã tiến vào hang hổ. Một khi bọn họ khùng lên, chúng ta sợ không có khả năng thoát thân.”
Ngưu Hữu Đạo thấp giọng đáp: “Không cần phải lo lắng. Ta đã dám đến, ắt có niềm tin. Nếu bọn họ muốn làm loạn với chúng ta, khi đến lúc trí mạng, ta tự có biện pháp khiến bọn họ không dám vọng động.”
Ba người nhìn nhau, không biết hắn dựa vào đâu mà nói những lời này. Người đã rơi vào tay đối phương, thực lực của đối phương lại dễ dàng thắng bọn họ, nếu muốn nổi lòng xấu xa, làm sao ngươi có thể trấn trụ?
Đổi lại là người khác nói lời này, bọn họ nhất định không tin. Nhưng Ngưu Hữu Đạo nói, lại khiến cho bọn họ nửa tin nửa ngờ.
“Những người kia có thể đồng ý liên thủ với ngươi sao?” Vân Cơ lại hỏi. Đây chính là vấn đề mà bọn họ lo lắng nhất.
Ngưu Hữu Đạo nhìn tình huống chung quanh một chút, thấp giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565594/chuong-1162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.