Đương nhiên, trong lòng nghĩ là một chuyện, ngoài miệng nói lại là chuyện khác: “Muốn ta giúp ngươi cũng không phải là không được. Dù sao cũng phải cho ta lý do để giúp ngươi chứ?”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Cùng chung mối thù. Chúng ta đều có chung một kẻ địch, hai bên liên thủ là chuyện đương nhiên rồi.”
Hồng Cái Thiên cười ha hả, chẳng thèm quan tâm: “Liên thủ? Chỉ dựa vào mấy người các ngươi mà cũng dám liên thủ với chúng ta?”
Nghe xong, Vu Chiếu Hành có vẻ không vui. Đối phương rõ ràng đang khinh thường ông ta. Vu Chiếu Hành lạnh lùng nói:
“Này, Hồng tóc đỏ, ngươi nói chuyện đừng có lớn lối như vậy.”
Hồng Cái Thiên liếc mắt: “Ơ, ta còn tưởng là ai, thì ra là Vu Chiếu Hành xếp thứ sáu trong Đan bảng. Làm sao? Cho rằng tên của mình nằm trên Đan bảng thì đáng gờm lắm à?”
Vu Chiếu Hành nói: “Đan bảng hay không Đan bảng cũng không quan trọng. Nếu ngươi không phục, chúng ta có thể thử một chút.”
Hồng Cái Thiên cười nhạo: “Chuyện chém giết để cho mấy kẻ nhà quê làm, ta là người có văn hóa, ngươi tìm nhầm đối tượng rồi. Nhưng nếu ngươi không cố mà kềm chế cái tính ồn ào kia của ngươi đi, ta cũng không ngại dạy ngươi viết chữ Đan bảng như thế nào.” Ngón tay đằng sau lưng gã hơi động đậy: “Chỉ là một tán tu, nơi này có chỗ cho ngươi nói chuyện sao?”
Vu Chiếu Hành giận tím mặt.
“Chính sự quan trọng hơn, chính sự quan trọng hơn.” Ngưu Hữu Đạo vội vàng đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565592/chuong-1160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.