Lý do này đủ cho Tô Công Gia im lặng, cũng xem như cho gã cái thang để xuống. Là vừa rồi gã hiểu lầm, không phải báo cáo sai quân tình.
Hai mắt Hồng Cái Thiên lập loè: “Nếu là hiểu lầm, vậy ai đi cầu cứ đi cầu, ai đi đường cứ đi đường, đường ai nấy đi. Cáo từ!” Gã ngoắc ngoắc muốn dẫn đám người rời đi.
Thật vất vả mới gặp được mấy người này, làm sao Ngưu Hữu Đạo có thể buông tha, vội hô lên: “Tam đương gia, đêm hôm khuya khoắt không nghỉ chân một chút vội vàng đi đâu đây? Hẳn là có chỗ tốt gì, có thể chiếu cố Ngưu mỗ một chút không?” Ý là đưa ta đi cùng phát tài nào.
Hồng Cái Thiên khinh thường: “Ta đi đâu còn cần nói cho ngươi sao?” Gã quay người như muốn bỏ đi.
Thấy gã không muốn để ý đến mình, Ngưu Hữu Đạo chỉ chỉ bốn phía: “Tối om om thế này tìm linh chủng không tiện. Xem Tam đương gia thế này có vẻ giống đang sợ cái gì đó. Hẳn là tị nạn chứ?”
Hồng Cái Thiên quay lại, âm u nói: “Ngưu Hữu Đạo, chính ngươi còn khó lo được cho mình, sắp chết rồi. Ta thấy, kẻ đang chạy tị nạn là ngươi mới phải? Không, ngay cả tư cách chạy tị nạn ngươi cũng không có. Ngươi tự quan tâm mình đi thì hơn.”
Ngưu Hữu Đạo lập tức tiếp lời: “Chỉ sợ chúng ta là đồng mệnh tương liên. Ngươi cho rằng các ngươi có thể còn sống sót rời khỏi bí cảnh sao? Nếu ta đoán không lầm, hẳn là bảy nước đã thống nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565589/chuong-1157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.