Hắn đã nói như vậy, cho dù Hà Tâm Nho rất muốn làm rõ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, cũng thấy không cần thiết hỏi nữa, nhẹ gật đầu.
Sau khi trao đổi phương phức liên lạc, Ngưu Hữu Đạo nhắc nhở một câu: “Ngươi trở về gọn gàng quá thì không thích hợp, nhất là cách ăn mặc. Đưa kiếm cho ta dùng một lát.” Nói xong, hắn đưa tay ra, muốn lấy kiếm.
Hà Tâm Nho đại khái hiểu ý của hắn, liền đảo ngược chuôi kiếm đưa cho hắn.
Ngưu Hữu Đạo huy kiếm quét qua, Hà Tâm Nho nhắm hai mắt lại, cảm giác đỉnh đầu buông lỏng, kiếm đã trở về trong vỏ.
Cũng không có bất kỳ cảm giác đau đớn nào. Gã ta mở mắt, phát hiện kiếm của mình đã trở về vỏ, còn tóc thì bay tá lả.
Gã ta đưa tay sờ lên đầu, biết Ngưu Hữu Đạo chỉ vung kiếm chém búi tóc của gã ta, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, còn tưởng phải chịu chút đau đớn thể xác chứ.
“Được rồi đấy.” Ngưu Hữu Đạo bình tĩnh gật đầu: “Vất vả cho ngươi rồi, ngươi có thể đi.”
“Sau khi hồi báo, bọn họ có thể sẽ đến kiểm tra, để ta xử lý một chút.” Hà Tâm Nho chỉ thi thể trên mặt đất, muốn tạo dựng hiện trường.
Ngưu Hữu Đạo nói: “Ngươi có chuyện quan trọng hơn cần làm. Mấy việc nhỏ này không cần ngươi vất vả, sẽ có người xử lý giúp ngươi.”
Hà Tâm Nho tóc tai bù xù gật đầu, chắp tay cáo từ, sau đó nhanh chóng lao đi.
Ngưu Hữu Đạo quay người, ngoắc đám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565578/chuong-1146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.