“Vậy là tốt rồi.” Ngưu Hữu Đạo khẽ gật đầu, lại hỏi: “Bên Chử Phong Bình ứng đối thế nào? Nghiêm Trưởng lão có nghĩ được biện pháp không?”
Nói tới đây Nghiêm Lập cũng hơi đau đầu, ngồi xếp bằng xuống trước mặt hắn: “Lão gia hoả không biết xấu hổ này, lại dám đưa nữ đệ tử vào vì chuyện này, đây là muốn làm thành chuyện tốt ngay trong bí cảnh Thiên Đô đây mà. Sau đó ngài sẽ không còn đường lui nữa! Mấu chốt là, muốn bảo vệ ngài, nhất định ngài phải được cả nước Yên ủng hộ, nhất là yêu cầu đứng hạng nhất mà Toa Như Lai đưa cho ngài, không tập trung tất cả linh chủng mọi người tìm được dồn cho ngài, sẽ rất khó mà đứng hạng nhất. Bây giờ ngài từ chối Chử Phong Bình sẽ không có chuyện đó. Ôi, nghĩ tới nghĩ lui tôi vẫn không có biện pháp gì tốt.”
Vừa mới nói xong, có tiếng Trưởng lão Tiêu Dao Cung Sơn Hải ngoài cửa hang vọng vào: “Vu Chiếu Hành, ngươi tránh đi cho ta! Ta thấy Nghiêm Lập vào rồi. Đừng có lấy lý do không nên quấy rầy gì đó lừa gạt lão tử!”
Cùng Nghiêm Lập nhìn nhau, Ngưu Hữu Đạo lên tiếng nói: “Vu tiền bối, cho ông ta vào đi!”
Một cái bóng loé lên, Sơn Hải vào ngay lập tức, đứng trước mặt hai người, nhìn hai người từ trên xuống dưới dò xét một hồi: “Hai vị trốn ở đây mưu chuyện bí mật gì vậy?”
Nghiêm Lập thở dài: “Sơn Hải, ông nghĩ nhiều quá rồi.”
“Ta nghĩ nhiều sao? Nếu không phải vì phát hiện ngươi tới, chỉ sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565562/chuong-1130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.