Bên này đã nghỉ ngơi xong, đang muốn xuất phát, Ngưu Hữu Đạo lại đòi bế quan tu luyện, tạm thời không định đi.
Giờ còn bế quan tu luyện?
Nói đùa cái gì thế? Sơn Hải lách mình đi lên muốn xem xem rốt cuộc Ngưu Hữu Đạo đang giở trò quỷ gì, ai ngờ, Vu Chiếu Hành giữ chặt cửa hang không cho vào, ông ta làm sao không giận được?
Vu Chiếu Hành bình tĩnh nói: “Không làm gì hết. Từ xưa đến nay, việc gì ta đã đồng ý sẽ làm chắc chắn. Ta đã đồng ý với Nghiêm huynh bảo vệ Ngưu Hữu Đạo thì sẽ làm được.”
Sơn Hải chỉ vào mũi ông ta, nổi giận mắng mỏ: “Vu Chiếu Hành, ta khuyên ngươi đừng có lôi Đan Bảng ra mà kiêu căng. Mấy cái tên cứt chó trên đó đều là đồ chơi của chúng ta, nếu thật ra tay, không biết ai thắng ai thua đâu. Đừng có tự tìm phiền toái cho mình.”
“Không nghiêm trọng như ngươi nói đâu. Ngưu Hữu Đạo nói muốn bế quan năm ngày suy nghĩ vài việc thật cẩn thận, không muốn bất kỳ kẻ nào quấy rầy. Ta đã đồng ý hộ pháp cho ngài ấy, ta phải tận lực mà làm.”
Đám người nước Yên đang xem động tĩnh bên này, nghe câu “bế quan năm ngày suy nghĩ vài việc thật cẩn thận”, Trưởng ông ta Linh Kiếm Sơn Chử Phong Bình có vẻ suy tư.
Trưởng ông ta Tử Kim Động Nghiêm Lập lặng lẽ liếc nhìn phản ứng của Chử Phong Bình.
Đột nhiên Sơn Hải gọi toáng lên vọng vào trong hốc cây: “Ngưu Hữu Đạo, ngươi ra đây cho ta!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565561/chuong-1129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.