Tây Môn Tình Không:
"Bọn họ cũng chẳng tốt đẹp gì đối với ta, đi cùng bọn họ, ta khó lòng phòng bị. Ban đầu ta cũng không có ý định đi cùng họ, không liên quan gì tới ngươi. Trong một năm nay, ngươi đi cùng ta. Hi vọng đến lúc kết thúc thfi chúng ta đều có thể sống sót rời khỏi đây."
Dứt lời, ông xoay người, chậm rãi cất bước.
Ngụy Đa không còn lựa chọn khác, chỉ có thể lặng lẽ đi theo.
Tây Môn Tình Không quay đầu lại, thấy tâm tình y không cao:
"Ngưu Hữu Đạo không cho ngươi theo, ngươi rất thất vọng?"
Ngụy Đa:
"Ta có... có lỗi với hắn."
Tây Môn Tình Không:
"Quyết định của Thượng Thanh tông có quan hệ gì với ngươi? Nhiều chuyện không do ngươi làm chủ. Hiện giờ hắn rất phiền phức, ngươi đi theo hắn rất nguy hiểm. Thuận theo tự nhiên, không nên nghĩ nhiều, cũng không cần lo cho hắn. Hắn là loại người thông minh, tự có phương xử lý riêng. Họa phúc tự rước, không tới phiên ngươi bảo vệ."
Ông ta rất ít khi nhiều lời với một người không quen thuộc như vậy, càng không cần nói tới chăm sóc, vì thế giới này lạnh lẽo mà vô tình. Nhưng Ngụy Đa quả thực là ngoại lệ.
Ông ta chưa thân quen với Ngụy Đa, thậm chí trước khi đi Thiên cốc không hề hiểu rõ chút nào. Đồng ý với Đường Nghi sẽ chăm sóc là một chuyện, mà lý do thứ hai là nể mặt Huyền Vi. Đồng ý thì đồng ý, cụ thể làm thế nào vẫn phải xem tình huống. Đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565557/chuong-1125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.