Ngọc Thương nói: "Mặc dù là rượu ngon nhưng quả thực là ủ ít quá, nếu như Toa huynh cảm thấy rượu này ngon, vừa vặn ta có quen biết Ngưu Hữu Đạo, để lúc ta về nói với hắn một tiếng, để hắn ủ riêng cho Toa huynh vài bình."
Toa Như Lai lắc đầu: "Cầm tay của người ngắn, ăn người miệng ngắn (*),đồ vật thì không quan trọng, chỉ là ta nhận đồ của hắn, truyền ra ngoài sẽ khiến người khác suy nghĩ nhiều, sẽ cho rằng ta có quan hệ gì đó với hắn, ảnh hưởng không tốt. Quy củ chính là quy củ, thú ăn uống, nếm thử thì có thể, không cần phải quá coi trọng."
(*): ý nói chiếm được món hời gì đó từ người khác, đến khi họ mắc lỗi thì không dám nói hoặc không dám xen vào.
Ngọc Thương: "Không dối gạt Toa huynh, lần này ta đến chính là vì Ngưu Hữu Đạo."
Toa Như Lai bộ dáng như đang nghe, mắt rủ xuống, nói: "Ngọc Thương huynh, vẫn là câu nói kia, quy củ chính là quy củ, những người trong danh sách, không có đạo lý nào vô duyên vô cớ bị loại ra, tốt nhất đừng khiến ta khó xử."
Ngọc Thương khoát tay nói: "Toa huynh hiểu lầm rồi, quy củ ta hiểu, cho ta một trăm lá gan, ta cũng không dám phá quy củ, sao lại dám khiến Toa huynh khó xử."
Toa Như Lai ồ một tiếng, cầm hũ rót rượu, nói: "Xem ra là có ý kiến khác."
Ngọc Thương: "Không dối gạt Toa huynh, Ngưu Hữu Đạo là cháu của lão sư ta, ta và hắn có mối quan hệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565548/chuong-1116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.