Triều Thắng Hoài sửng sốt. Vạn Thú môn quá nhiều đệ tử, sao có thể nhớ hết, đặc biệt là những người làm tạp vụ. Có điều gã lại có chút ấn tượng về Chu Thiết, lúc trước đã từng phục vụ Ngưu Hữu Đạo ở khách viện.
Chính vì như thế khiến cho gã căng thẳng, miễn cưỡng cười cảm ơn đồng môn, sau đó tiếp tục quét rác.
Đợi đến khi chung quanh không còn ai, gã chạy tới chỗ hẻo lánh, cấp tốc móc lá thư trong tay áo ra kiểm tra, không nhìn còn may, vừa nhìn, sắc mặt đã trầm xuống.
Trong thư viết tên bốn người, chính là bốn đồng môn mà gã bảo Ngưu Hữu Đạo diệt khẩu.
Ngoại trừ tên bốn vị đồng môn còn một câu nói, hẹn gã gặp mặt ở nơi nào đó, quá hạn tự gánh chịu hậu quả.
Là ai đang tìm gã đã không cần phải nói. Sắc mặt Triều Thắng Hoài rất khó nhìn, hận nghiến răng, nhưng làm thế nào thì việc mình làm đã không thể rút về được nữa.
Gã không biết Ngưu Hữu Đạo tìm mình có chuyện gì, thế nhưng mỗi lần tìm mình đều không phải chuyện gì tốt.
Không đi gặp cũng không được, chỉ đành tìm cớ tạm thời rời Vạn Thú môn.
Đến địa điểm chỉ định tại một vùng rừng núi, rốt cuộc nhìn thấy khuôn mặt tươi cười đáng ghét như ác ma kia, Triều Thắng Hoài lập tức lao tới trước mặt Ngưu Hữu Đạo quát mắng:
"Ngươi nói không có chuyện gì, kết quả hại ta bị triều đình giam lỏng lâu như vậy, ngươi còn mặt mũi đến tìm ta. Rốt cuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565483/chuong-1051.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.