Chương trước
Chương sau
Giả Vô Quần: "Vạn Thú môn quả nhiên có đức độ, khiến cho người ta khâm phục, chỉ là nếu nơi đây bị hủy, Vạn Thú môn nên đi nơi nào? Môn phái Vạn Thú môn lớn như vậy, đệ tử đông đảo như vậy, địa phương khác sợ là cũng không chứa hết được Vạn Thú môn."

Tây Hải Đường: "Nghe ý của tiên sinh, hay là còn có biện pháp gì cho Vạn Thú môn?"

Giả Vô Quần: "Thừa tướng vẫn có sức ảnh hưởng nhất định trong triều, tuy La Chiếu là con rể Lăng Tiêu các, nhưng cũng là nghĩa tử của bệ hạ, càng là thần tử của bệ hạ. Lời bệ hạ, hắn ta sẽ nghe. Nếu Vạn Thú môn cần, chắc chắn Thừa tướng sẽ hết sức thay đổi quyết định của triều đình!"

Tây Hải Đường gật đầu: "Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi đúng là chuyện tốt nhưng rất khó gặp! Thừa tướng hao hết tâm lực giúp Vạn Thú môn, không biết có cần Vạn Thú môn làm những gì không?"

Giả Vô Quần: "Rể yêu của Thừa tướng là Trần Đại tướng quân - Trần Thiếu Thông phụng mệnh xuất chinh, ngăn cản tiến độ xâm lấn của quân Yến, trận chiến này chỉ có thể thắng không thể bại, bại thì sẽ ảnh hưởng rất lớn tới quan hệ cha vợ - con rể của Thừa tướng. Nếu Vạn Thú môn có thể hỗ trợ đắc lực, giúp Trần đại tướng quân chiến thắng, đó chính là sự trợ giúp lớn nhất đối với thừa tướng!"

Trước đó các vị trưởng lão đoán rằng đại khái sẽ có chuyện như vậy, lượn quanh nửa ngày quả đúng như thế, trên mặt họ dần hiện lên vẻ khinh thường và cười lạnh.

Tây Hải Đường: "Sợ là khiến Thừa tướng thất vọng rồi, Vạn Thú môn mua bán với người trong thiên hạ, chưa từng đắc tội với đạo lý của khách nhân, từ trước tới giờ không cuốn vào chuyện tranh giành giữa các nước. Nếu triều đình đã muốn xem nơi này là chiến trường, Vạn Thú môn cũng không còn cách nào, vẫn là câu nói kia, tìm địa phương trống mà đến, nơi đây cho đại quân triều đình tác chiến, tránh lỡ chiến sự triều đình."

Trải qua thăm dò mới biết mục đích của đối phương, ông ta hoàn toàn không tin chuyện biến Vạn Thú môn thành chiến trường chính.

"Chưởng môn..."

Giả Vô Quần vừa mở miệng, Tây Hải Đường đã giơ tay bảo hắn ta dừng, "Nếu Giả tiên sinh đến đây thuyết phục thì không cần nhiều lời nữa."

"Ha ha..." Giả Vô Quần cười to, cười to biến thành cười khẽ, nhưng cười ấy càng nồng liệt, hắn ta nhìn chằm chằm đối phương và nói, "Ta không chỉ là tới để thuyết phục, thực ra cũng vì muốn tốt cho Vạn Thú môn, tránh cho Vạn Thú môn gặp họa diệt môn!"

Tây Hải Đường hừ lạnh, "Trái lại ta muốn biết kẻ nào dám tiêu diệt Vạn Thú môn!"

Giả Vô Quần cười tủm tỉm, thốt ra hai chữ, "Thừa tướng!"

"Tử Bình Hưu? Hừ hừ, hừ hừ..." Tây Hải Đường không ngừng cười lạnh, "Dựa vào hắn? Tiên sinh nói lời này không sợ đau đầu lưỡi à? Vạn Thú môn không đếm xỉa đến ai, chẳng giúp một ai, ngược lại ta muốn xem xem hai nước giao chiến, miệng kẻ nào dám vọng tưởng động đến Vạn Thú môn, không sợ bại trận cứ việc tới xem thử!"

Giả Vô Quần: "Ta muốn nhắc nhở Chưởng môn một câu, dù gì Vạn Thú môn cũng thuộc nước Tống, chẳng lẽ ngài nhẫn tâm ngồi nhìn nước Tống thua trận?"

Tây Hải Đường: "Không cần phải nhắc nhở, nếu nước Tống thua trận, kinh đô không còn, có vài người tức khắc trở thành chó nhà có tang, còn muốn uy hiếp Vạn Thú môn à? Trò cười! Hay là ngẫm lại đến lúc đó tự bảo vệ mình như thế nào đi!"

Khóe miệng Giả Vô Quần nở nụ cười mỉa mai, "Chưởng môn suy nghĩ thật là có lý, làm sao nước Tống mất được chứ? Dù nước Tống có bại trận hay không thì cũng chẳng diệt vong đâu. Hay Chưởng môn Tây Hải cho rằng nước Yến có khả năng thôn tính nước Tống? Hoặc là nghĩ nước Yến sẽ khiến nước Hàn đến xâm lấn tiêu diệt nước Tống? Hai khả năng đó đều không tồn tại! Nước Yến vô cùng suy yếu, chịu khổ đánh trận chiến này, chỉ là muốn kéo nước Tống xuống nước, kéo Tống về một phe để chống cự với Hàn đấy."

Hắn ta nhìn quanh đám người, "Chư vị tin không? Chỉ cần đánh nước Tống, nếu không ngoài dự đoán, hai nước sẽ đàm phán hòa bình, nước Yến không có khả năng khởi binh đánh nước Hàn, nếu không sẽ đối mặt với sự uy hiếp lớn từ bên đó, nước bị diệt kế tiếp chính là nước Yến! Cho nên, nước Yến muốn kéo nước Tống về cùng một phe để đối phó nước Hàn, chỉ cần đánh tới lúc hai bên mất khả năng dây dưa, song phương lập tức sẽ cùng nhau đàm phán để liên thủ đối phó bên Hàn! Làm sao tới mức "Kinh đô không còn" chứ?"

Không ít bề trên thuộc Vạn Thú môn có mặt ở đây đều nhíu mày, mặc dù không quen việc này, nhưng họ cũng không phải người ngu, biết đối phương nói hoàn toàn có khả năng. Bảy nước đánh nhau nhiều năm như vậy, hôm nay là thù địch, ngày mai kết liên minh là chuyện rất bình thường.

Giả Vô Quần để tâm quan sát phản ứng của họ một chút rồi tiếp tục nói: "Khoảng thời gian trước cũng do Thừa tướng sơ suất, không ngờ 200 đại quân phòng ngự đê sông lại dễ dàng bị Mông Sơn Minh công phá phòng tuyến như thế. Ông ấy chủ động góp lời với triều đình, để rể yêu Trần Thiếu Thông lãnh binh xuất chinh, thật ra chỉ là làm quần chúng trên sân khấu, muốn giúp rể yêu lập công lao. Kết quả vừa mới nói xong, tin tức đê sông phòng ngự bị công phá truyền đến, triều đình thuận nước đẩy thuyền, bây giờ chuyện ngăn chặn quân Yến ngay trong nước đều rơi xuống đầu Trần Thiếu Thông."

"Trần Thiếu Thông nói nhăng nói cuội tập kết mấy trăm ngàn đám ô hợp, làm sao có thể là đối thủ của Mông Sơn Minh với lực lượng hơn 2 triệu quân nước Yến? Thừa tướng bây giờ bị ép vào đường cùng! Nước Tống sẽ không vong, như lời đã nói, nước Tống tất sẽ đàm phán ngưng chiến. Nhưng đối với thừa tướng mà nói, nếu Trần Thiếu Thông không chịu nổi một kích, khiến cho quốc sự xuất hiện sai lầm trọng đại như thế, tâm tư tiến cử con rể của ông ấy sẽ khó thoát một kiếp."

Ánh mắt của hắn ta quét trái quét phải về phía đám người, "Thừa tướng sẽ không ngồi chờ chết, có thể là nghĩ biện pháp tự vệ! Tự vệ như thế nào? Nếu trên triều đình khó nói, thì cũng chỉ có thể là biện pháp lấy lòng ba phái lớn, mượn nhờ lực ảnh hưởng của ba phái lớn để tiếp tục đặt chân trên triều đình! Vạn Thú môn ở nước Tống lớn như vậy, cho tới nay ba phái lớn đều không yên lòng, hẳn họ sẽ vui khi thấy Thừa tướng phát động toàn bộ thế lực để trục xuất Vạn Thú môn khỏi nước Tống, đuổi không ra cũng có thể giày vò Vạn Thú môn đến mức nửa sống nửa chết! Đẩy vào đường cùng Thừa tướng sẽ không còn gì kiêng kị, mặt mũi hung tợn rất đáng sợ, rồi sẽ ăn thịt người!"

Thấy ngứa mắt, Tây Hải Đường đột nhiên lách mình đến trước mặt hắn ta, giựt râu dài của hắn ta một phen, "Ngươi là cái thá gì, cho thể diện mà không cần, chỉ là con kiến dám chạy đến nơi đây uy hiếp Vạn Thú môn ta, nhìn ngươi vẫn còn sống ta không kiên nhẫn được nữa!"

Tay ông ta kéo mạnh một phát, hung bạo giật chòm râu xuống, trên cằm đối phương lập tức ứa máu.

"A!" Không kịp đề phòng, Giả Vô Quần bị đau kêu thành tiếng.

Tùy tùng ở bên ngoài điện thấy một màn này, lập tức có phản ứng, nhưng bị đệ tử Vạn Thú môn cương quyết ngăn lại, và có người xuất hiện từ hai bên, trực tiếp bao vây mấy tên tùy tùng.

Mấy tên tùy tùng đó cũng không thể trơ mắt đứng nhìn Giả Vô Quần bị xúc phạm, nhưng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ ở Vạn Thú môn.

Nếu để cho Giả Vô Quần xảy ra chuyện gì không hay, bọn hắn trở về ko thể báo cáo kết quả nhiệm vụ được, đây mới chính là tình thế khó xử.

Vẫn là Giả Vô Quần độ lượng, nhanh chóng ra hiệu đừng làm loạn với mấy tên tùy từng đứng ngoài cửa đang chuẩn bị đánh nhau, mới cho bọn họ bậc thang bước xuống.

Tây Hải Đường túm vài sợi râu rồi tiện tay ném đi, lạnh lùng nhìn chằm chằm Giả Vô Quần.

Ở đây, ánh mắt của những nhân vật chủ chốt của Vạn Thú môn nhìn Giả Vô Quần không hề có chút thiện trí nào.

Giả Vô Quần đưa tay lên sờ cằm, nhìn vết máu trên bàn tay, khóe miệng co giật một chút, chợt cười gượng, rồi lắc đầu.

Không thèm đếm xỉa đến cái nhìn xoi mói của Vạn Thú môn, ông ta nhìn xung quanh một lượt, từ chỗ Tây Hải Đường rồi lướt qua toàn bộ đại điện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.