Nội tình và tiềm lực của một trong bảy đô thành lớn trong thiên hạ quả thật không thể khinh thường được!
Quân Tống bên ngoài thành cũng phát động đợt tấn công toàn diện khắp bốn phương tám hướng, lập tức khắp nơi trong kinh thành đều vang lên âm thành giết chóc vang trời!
Đội quân mà Thương Triêu Tông cầm đầu chỉ có thể đứng từ xa nhìn lại, chỉ thấy xung quanh tường thành ánh lửa ngút trời, xa hơn một chút thì bốn phía đều tối đen như mực, căn bản không thể nhìn rõ tình hình, Thương Triêu Tông không dám mạo muội cho người đánh sâu vào trong.
Ca Miểu Thủy ở trên tường thành kéo lấy áo choàng, dẫn đầu một đội thái giám ra tay giết địch.
Dân chúng trong kinh thành trải qua một đêm trong sự lo âu thấp thỏm, không ai ngủ được.
Các đại thần như Đồng Mạch lo lắng hãi dùng ở chịu đựng bên cạnh Thương Kiến Hùng cả đêm, đám con trai đã trưởng thành của Thương Kiến Hùng đều theo thái tử dẫn dắt, mặc áo giáp cầm vũ khí canh giữ trong cung.
Các phi tử trong hậu cung đều nơm nớp lo sợ, có người còn sợ đến phát khóc, lo lắng sau khi thành bị phá, chưa bị quân địch làm gì đã sợ bị Hoàng Đế xử lí trước.
Hoàng Hậu thong thả đi ra đi vào căn phòng, trong hoàng cung, không ai có thể cởi áo tháo thắt lưng ra yên ổn đi ngủ được.
“Nương nương, hình như tiếng chém giết ngừng rồi!” Một thị nữ hô lên.
Hoàng hậu nghiêng đầu nhìn về phía ánh nắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565465/chuong-1033.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.