Hai mắt lão sáng lên, bước chân rảo nhanh hơn.
Đến thư phòng, chỉ có một nữ tử xinh đẹp động lòng người nửa ngồi nửa dựa trên ghế, đang lật lật sách, bên cạnh, đàn hương lượn lờ, một bộ y phục hoa lệ càng làm nổi bật lên vẻ vũ mị của nàng, nhưng sắc mặt lại có vài phần lạnh lùng.
Người được gọi là “Nhan tiên sinh” chính là nữ nhân này. Nàng không phải người khác, chính là Nhan Bảo Ngư, xếp hạng thứ hai trong đan bảng, chỉ dưới Thiên Vi phủ Tây Môn Tình Không.
Đồng Mạch vừa thấy lập tức bước nhanh lại, chắp tay thi lễ: “Nhan tiên sinh, cuối cùng cũng đợi được ngài rồi.”
Nhan Bảo Như giương mắt nhìn lão, đặt sách xuống, mỉm cười đứng lên gật đầu chào: “Đồng tướng!”
Đồng Mạch vươn tay mời ngồi, sau đó lão ngồi xuống bên kia bàn trà, than thở: “Thật sự tình hình đang đến nước này rồi, ta cũng không còn cách nào khác mới phải quấy rầy Nhan tiên sinh đến đây giúp lão phu một tay, lão phu…”
Nhan Bảo Như vung tay áo giơ tay lên, ngắt lời của lão, tiếng nói êm tai nói: “Đồng tướng, quản gia đã nói rõ ràng ý của ngươi cho ta rồi, không phải Nhan Bảo Như ta không coi ngươi ra gì, chỉ là hai nước này giao chiến với nhau, chút năng lực này của ta cũng không thay đổi được gì.”
Đồng Mạch vội nói: “Nhan tiên sinh khiêm tốn quá, Nhan tiên sinh pháp lực vô biên…”
Nhan Bảo Như vung tay cắt ngang lần nữa: “Đồng tướng, ngươi đừng làm khó ta, cao thủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565464/chuong-1032.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.