Thương Kiến Hùng giận đến run lẩy bẩy: “Đây nhất định là chủ ý của nghịch tặc Thương Triêu Tông kia, có ý đồ mưu hại quả nhân!”
Lão nhất định cho rằng như vậy, Mạnh Tuyên cũng lười giải thích. Mà Thương Kiến Hùng cũng cực kỳ chức chắn nhận định Thương Triêu Tông muốn hại mình.
Đồng Mạch lại khổ khuyên: “Mạnh chưởng môn, ngươi không ngại khuyên bảo bọn họ, hoà đàm với họ cũng là tốt cho họ. Nước Yên sụp cũng không có lợi gì với họ. Nếu bọn họ có ý định gì thì cứ bày ra rồi bàn bạc. Nể tình bọn họ tác chiến có công, ta nghĩ Bệ hạ cũng sẽ không tiếc trọng thưởng.
Dứt lời, lão chắp tay với Thương Kiến Hùng: “Bệ hạ, Thương Triêu Tông chỉ huy đại quân tác chiến, hoàn toàn chính xác có công lớn. Thần xin Bệ hạ luận công ban thưởng, có thể chia Định Châu làm đất phong cho Dung Thân Vương!”
Thương Vĩnh Trung lập tức chắp tay hùa theo: “Thần tán thành!”
Cao Kiến Thành thấy tình thế như vậy, lại thấy Đồng Mạch đang liều mạng nháy mắt với mình, cũng chắp tay ủng hộ: “Thần tán thành!”
Thương Kiến Hùng cân nhắc một lát, rồi nặng nề gật đầu: “Được! Quả nhân chuẩn!”
Thấy đám người này đột nhiên hào phóng như vậy, Mạnh Tuyên thầm cười lạnh trung bụng, ngoài mặt vẫn thờ ơ.
Chưa được Mông Sơn Minh chỉ điểm giang sơn thì thôi, sau khi được ông ta phân tích rõ ràng lợi hại, cũng biết nguy hại to lớn khi thoả hiệp với nước Tống, Định Châu hay không Định Châu cũng không quan trọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565459/chuong-1027.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.