Chương trước
Chương sau
Ngưu Hữu Đạo nói: “Không có gì lạ, chỉ là vừa nãy có người liên quan đến một việc mà ta đang điều tra đến đây, vì thế ta đến để xác minh lại.”

Vân Cơ nói: “Thuộc hạ của ngươi bất tài quá vậy, xảy ra chuyện cũng cần ngươi phải đích thân đến đây điều tra?”

Ngưu Hữu Đạo lắc đầu: ‘Sự việc trước khi chưa tìm hiểu rõ, cũng khó mà nói. Đến lúc thích hợp, ta sẽ cho tiền bối một lời giải thích.”

Đối với Vân Cơ mà nói, Ngưu Hữu Đạo vẫn rất đáng tin. Trên thực tế, những người đã từng lui tới với hắn, phần lớn đều sinh ra sự một tin tưởng khó mà hiểu được với hắn. Nàng ta hơi im lặng: “Chuyện mà ngươi nói, ta cũng không rõ. Ta đã sớm giao chuyện của Độ Vân Sơn cho Hoan nhi xử lý, cũng lâu rồi không có hỏi đến. Nếu như ngươi muốn biết chuyện gì, hỏi Hoan nhi thích hợp hơn ta.”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Nếu có thể hỏi y, ta đã không quấy rầy tiền bối.”

Gương mặt Vân Cơ hiện lên nét mỉa mai: “Không tin tưởng nó sao? Không phải hai người là huynh đệ kết nghĩa à?”

Ngưu Hữu Đạo khoát tay: “Tiền bối đừng hiểu lầm, chuyện này chẳng liên quan gì đến tin tưởng hay không. Đối với Vân huynh, ta tất nhiên là tin tưởng. Dù sao, nhiều người sẽ phức tạp. Ta đích thân đến đây là vì muốn nghe ngóng chuyện này, rất dễ đánh rắn động cỏ. Nếu không, ta cũng không cần che mắt như thế. Tiền bối là Sơn chủ, hỏi chuyện trong núi phù hợp hơn ta.”

Vân Cơ im lặng một chút rồi nói: “Ta đã lâu không hỏi chuyện trong núi, đột nhiên hỏi đến, hơi chút đột ngột, lại trùng hợp ngươi đến đây nữa.”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Ta đã làm nền sẵn cho tiền bối rồi, chính là mượn binh. Việc này đối với Độ Vân Sơn mà nói, không thể coi thường. Tiền bối có thể dùng lý do này để căn dặn mọi người không được cuốn vào chuyện không nên cuốn, biểu đạt ý tứ không muốn để người ngoài biết Độ Vân Sơn có liên quan đến ta, sợ bị liên lụy. Vì để đề phòng, tiện thể hỏi chút chuyện bên dưới, xem có người ngoài nào vào núi thời gian gần đây hay không, không phải rất bình thường sao?”

Vân Cơ chớp mắt, xem như lĩnh giáo bản lĩnh đối phương, ánh mắt nhìn Ngưu Hữu Đạo có chút phức tạp, chợt hỏi: “Vì sao ngươi lại tặng Vạn Thú Linh châu cho ta?”

Ngưu Hữu Đạo nhìn xung quanh, sau đó nói: “Vạn Thú Linh châu nhất định không đơn giản như tiền bối đã nói, trong đó có giấu bí mật gì mà ta không biết. Bí mật này cực kỳ bí ẩn. Nội bộ Vạn Thú môn cũng chưa chắc có người biết. Nếu không, nhiều người nhiều miệng, không thể giấu diếm lâu dài được. Với lại, bí mật này cũng không phải bí mật bình thường. Nếu không, tiền bối cũng không nhiều lần dùng tính mệnh của mình mạo hiểm tiến vào Điệp Mộng Huyễn Giới. Nếu có hỏi tiền bối, tiền bối cũng không nói với ta, hỏi Vạn Thú môn cũng vô dụng thôi.”

Ánh mắt Vân Cơ lấp lóe không thôi: “Vạn Thú môn giàu chảy mỡ, ngươi có thể mang nó đi để đổi tiền.”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Tiền không quan trọng, ta chỉ muốn biết bí mật trong đó mà thôi.”

Vân Cơ nói: “Đồ vật cũng đã cho ta, mà ngươi cũng đã nói, ta sẽ không nói bí mật cho ngươi nghe.”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Có bỏ mới có được, đồ vật đã cho tiền bối, và ta cũng đã biết được bí mật này.”

Vân Cơ khó hiểu:”Là bí mật gì, ngươi hãy nói ta nghe một chút.”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Không phải ta nói mà là tiền bối nói. Nếu như ta không ép tiền bối nói ra, người dám nói ra sao? Ta có thể biết bất cứ lúc nào.”

Thân hình mềm mại của Vân Cơ run lên, ngay lập tức hiểu ra, ánh mắt liền hiện lên sát cơ: “Ngươi không sợ ta giết ngươi?”

Ngưu Hữu Đạo đáp: “Không nói trước tiền bối có thể giết ta hay không, người ở Mao Lư sơn trang biết Vạn Thú Linh châu nằm trong tay người cũng không chỉ một mình ta. Nếu ta không quay về, Vạn Thú môn chẳng mấy chốc sẽ tìm đến người thôi.”

Hô hấp Vân Cơ trở nên gấp rút, nhìn chằm chằm Ngưu Hữu Đạo.

Ngưu Hữu Đạo cười nói: “Chỉ đùa một chút thôi, tiền bối đừng suy nghĩ nhiều. Bí mật của Điệp Mộng Huyễn Giới, nếu ta được biết từ tiền bối, ta sẽ không nói lung tung. Ta có thể cam đoan với tiền bối điều này. Nếu tiền bối đồng ý nói cho ta nghe bí mật đó, ta sẽ rửa tai lắng nghe. Nếu tiền bối không muốn, ta cũng không miễn cưỡng.”

Chẳng lẽ chỉ nói bấy nhiêu, sao có chuyện đơn giản như vậy, hắn lại bồi thêm một câu: “Tình huống nước Yến không ổn, ta không nên ở đây lâu, tiền bối xem thế nào?”

Vân Cơ không nói gì, đứng dậy.

Sau khi hai người rời khỏi nơi nàng ta bế quan. Khi bước ra ngoài thì gặp Vân Hoan đang chờ.

Vân Hoan rất kinh ngạc. Mẫu thân bế quan một thời gian dài, vì sao lại vì Ngưu Hữu Đạo mà xuất quan?

Có mấy lời không thể nói khi có nhiều người được. Vân Cơ bảo Vân Hoan sắp xếp ba người Ngưu Hữu Đạo nghỉ ngơi tại động phủ đãi khách.

Hoàn cảnh nơi đãi khách cũng không tệ, thấp thoáng có mây mù, cảnh sắc như tiên cảnh.

Ngưu Hữu Đạo chống kiếm đứng ngoài động phủ, nhìn mây bay trước mặt.

Quản Phương Nghi cầm cây quạt tròn trên tay, đang ngắm cảnh chợt hỏi: “Vân Cơ có đồng ý cho ngươi mượn binh không?”

Ngưu Hữu Đạo mỉm cười đáp: “Cứ chờ đáp án đi.”

Quản Phương Nghi cũng mỉm cười: “Ngươi đấy, rốt cuộc ngươi có bao nhiêu huynh đệ kết bái? Có yêu tu, có quỷ tu, từ trưởng lão Lăng Tiêu các, Thiên Nữ giáo, cho đến tiểu đệ tử Vạn Thú môn ngươi cũng không buông tha...”

Bà ta trêu chọc Ngưu Hữu Đạo, hắn cũng chỉ lắng nghe, cũng không lên tiếng.

Sau nửa canh giờ, Vân Cơ đến, cùng với Ngưu Hữu Đạo bước vào động phủ, để lại đám người Quản Phương Nghi bên ngoài.

“Bách Lý Yết?”

Trong động phủ, có được câu trả lời từ miệng Vân Cơ, Ngưu Hữu Đạo giật mình. Người mà đám người Ngô Tam Lượng đang theo dõi lại là Bách Lý Yết.

Sở dĩ giật mình, là vì cảm giác của Viên Cương không sai. Công Tôn Bố và Bách Lý Yết quả nhiên có quan hệ không rõ ràng.

Nói cách khác, lúc trước Công Tôn Bố đã không nói thật, cũng không phải Bách Lý Yết xấu hổ vì túi tiền rỗng tuếch như vậy.

Thấy vẻ mặt và giọng nói của hắn không ổn, Vân Cơ nghi ngờ hỏi: “Bách Lý Yết này chỉ là tán tu, có vấn đề gì không?”

Ngưu Hữu Đạo hỏi tiếp: “Gã đến đây làm gì?’

Vân Cơ đáp: “Hoan nhi có quen biết với gã, đến đây cũng chỉ bái phỏng mà thôi.”

Biết hắn đang điều tra đối phương nhưng Vân Cơ vẫn bình tĩnh như vậy, Ngưu Hữu Đạo hơi nheo mắt: “Tiền bối, ta xin nhắc nhở một câu, ta đã sớm nắm giữ tình huống của Bách Lý Yết. Ngoài mặt là tán tu độc lai độc vãn, không nghe nói gã gia nhập Thuận Phong Đường, nhưng gã có thể tự do ra vào nội bộ Thuận Phong Đường, tiền bối cảm thấy đơn giản như vậy sao?”

Vân Cơ lấy làm lạ, hỏi: “Ngươi đã sớm nắm giữ tình huống của hắn?” Ngay cả việc hắn tự do ra vào nội bộ Thuận Phong Đường mà ngươi cũng biết. Chỉ là một tán tu nhưng đáng cho ngươi phải để ý như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?”

Còn có thể không nắm giữ tình huống sao? Bách Lý Yết vừa lộ diện đã khiến Viên Cương phải cảnh giác. Trước đó, Viên Cương đã liên lạc với Lệnh Hồ Thu để điều tra người này.

Ngưu Hữu Đạo nói: “Tiền bối, ta không biết Độ Vân Sơn các người có quan hệ gì với Bách Lý Yết, nhưng nếu tiền bối đã có ý giấu diếm, chứng tỏ đã biết lai lịch của gã. Nếu như biết, xin hãy nói cho ta nghe.”

Vân Cơ đáp: “Chúng ta chỉ biết gã là một tán tu, còn lại không biết gã có nội tình gì đặc biệt.”

Ngưu Hữu Đạo trầm giọng nói: “Tâm phúc của ta, một trong những trụ cột phụ trách tình báo của Mao Lư sơn trang đã âm thầm cấu kết với Bách Lý Yết. Điều này đối với ta mà nói không phải là việc nhỏ. Nếu không, ta cũng không vì chút chuyện mà đích thân đến đây quấy rồi. Tiền bối, ta nói cho tiền bối biết chân tướng, tốt nhất tiền bối cũng nên nói sự thật với ta, để ta biết rõ tình huống. Nếu không, Mao Lư sơn trang của ta sụp đổ, bí mật của tiền bối cũng không giữ được.”

Lần này đến lượt Vân Cơ âm thầm kinh hãi. Bách Lý Yết lại có quan hệ với một trong những trụ cột tình báo của Mao Lư sơn trang, đây xác thực không phải là việc của một tán tu. Rốt cuộc Bách Lý Yết này là ai?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.