“Mẫu thân của ta cũng đã đề cập đến ngươi, khen ngươi là thiên hoa nan truy (ngàn hoa khó đuổi).” Vân Hoan khách sáo nói một câu. Thật ra Vân Cơ không hề khen câu này, sau đó quay sang nói với Ngưu Hữu Đạo: “Ta còn nhớ cô gái đã từng đến đây với ngươi năm đó. Haiz, ta cũng đã nghe nói những chuyện sau này. Hiểu Nguyệt các chẳng phải người tốt, lão đệ cố nén bi thương.”
Đúng là y có nghe nói. Khi Quỷ Mẫu đến đây bái phỏng mẫu thân, y nghe được sau khi Hắc Mẫu Đơn chết đã được Ngưu Hữu Đạo mang về Mao Lư sơn trang để an táng, có thể thấy được người này có tình cảm sâu nặng với Ngưu Hữu Đạo. Nếu không biết Hắc Mẫu Đơn có tình cảm sâu nặng với Ngưu Hữu Đạo, cũng chẳng đáng để y tận lực nói một câu như thế.
Ngưu Hữu Đạo thản nhiên, bình tĩnh đáp: “Mọi chuyện đã qua rồi.”
“Không nói mấy chuyện mất hứng đó nữa, mời vào bên trong.” Vân Hoan nắm cổ tay Ngưu Hữu Đạo, cùng nhau tiến vào động phủ Vân Tiêu.
Nơi này vẫn là nơi ban đầu, tình huống bên trong động phủ cũng không khác gì năm đó.
Chủ khách ngồi xuống, trà và hoa quả được mang lên, còn có linh quả hiếm thấy. Lần đầu tiên Ngưu Hữu Đạo đến cũng không có được đãi ngộ như vậy.
Thừa dịp mang trà và hoa quả lên, Hầu Kình Thiên bước đến gần Vân Hoan, thì thầm vài câu: “Bên ngoài có người đàn ông mặc áo bông, rất giống với người đã giết chết Tông Nguyên ở Mao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565343/chuong-911.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.