Ngưu Hữu Đạo cười híp mắt, xua tay: "Đừng nói những lời khách khí nữa, có chuyện gì ngươi cứ nói thẳng ra đi."
Phạm Chuyên cũng không vòng vo, đưa tay vào trong tay áo, lấy ra rất nhiều ngân phiếu của ngân hàng tư nhân có chi nhánh khắp nơi rồi đẩy tới trước mặt Ngưu Hữu Đạo: "Xin Đạo gia xin vui lòng nhận cho."
Ngưu Hữu Đạo cầm lên nhìn, tính số lượng, cộng lại vừa vặn mười triệu lượng vàng. Hắn khẽ nhíu mày, tiện tay ném trở lại trên bàn: "Ta nói là một trăm triệu cơ mà. Chỗ này mới có mười triệu, có phải là quá ít hay không? Ngươi đang đuổi ăn mày đấy à?"
Phạm Chuyên cười gượng: "Nếu mười triệu lượng vàng được coi là đuổi ăn mày thì e là quyền quý khắp kinh thành này đều thành ăn mày rồi ạ. Vì mười triệu lượng vàng này mà trong phủ gần như táng gia bại sản rồi."
Ngưu Hữu Đạo: "Cò kè mặc ta với ta hử?"
Phạm Chuyên: "Lão nô không dám! Một trăm triệu mà Đạo gia nói, phủ ta sẽ trả nhiều hơn, không trả ít hơn đâu."
Ngưu Hữu Đạo ồ lên, hỏi đầy hứng thú: "Trả nhiều là bao nhiêu?"
Phạm Chuyên ý vị thâm trường, thấp giọng nói: "Giang sơn Yến quốc trị giá bao nhiêu?"
Ngưu Hữu Đạo im lặng, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đối phương, chỉ bật ra một từ: "Nói!"
"Lần này lão nô đến đây không phải dùng tiền chuộc người. Minh thiếu ở trong tay Đạo gia, chủ nhân rất yên tâm. Số tiền này là một chút tâm ý mà chủ nhân sai lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565314/chuong-882.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.