Mông Sơn Minh ngồi trên xe lăn dưới bóng cây thấy tình hình không ổn lên tiếng nhắc nhở:
“Kiên trì!”
Keng keng!
Thiếu niên vẫn không chống chọi nổi, hai chân mềm nhũn cả người và thương ngã ngồi dưới đất, sau đó bò dậy liếc Mông Sơn Minh uy nghiêm nhìn mình chằm chằm, cúi đầu lại gần xin lỗi.
Mông Sơn Minh quát:
“Nhặt thương lên!”
Thiếu niên vội vòng về nhặt thương lên rồi gục đầu đi tới.
Mông Sơn Minh hỏi:
“Đã quên lời ta nói với ngươi?”
Thiếu niên lắc đầu nói:
“Không quên, trong năm năm hai thương không thể rời tay, ăn uống tiêu tiểu ngủ đều phải cầm, để cầm thương trong tay sẽ thành một phần thân thể của mình, chỉ đâu đâm đó không sai lệch chút nào.”
Phía xa truyền đến tiếng cười của Thương Triêu Tông:
"Ha ha!"
Thương Thục Thanh, Lam Nhược Đình, nhị tiểu tử La gia luôn đi theo họ mới vào sân này, ba người dừng bước quan sát một lần thấy tận mắt cảnh vừa rồi.
Thấy Thương Thục Thanh đến, lão đại La gia đã là một nửa nam nhân, mình tr@n trước mặt cô nương hơi kỳ cục, thế là Mông Sơn Minh bảo với La lão đại:
“Đi về nghỉ một lúc đi.”
“Vâng!”
La lão đại cầm thương bỏ chạy, trước khi đi liếc đệ đệ một cái.
La lão nhị thầm le lưỡi, nhìn ra được huynh trưởng ở bên này rất vất vả.
Thương Triêu Tông lại gần cười hỏi:
“Mông bá bá có phải hơi quá nghiêm khắc với Đại An không?”
Hai nhi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565171/chuong-739.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.