Viên Cương hỏi: "Ai?"
Ngưu Hữu Đạo:
"Phương thức tư duy của con người dễ sản sinh quán tính, sau đó ảnh hưởng đến thủ đoạn làm việc, cho nên hình thành nên phong cách hành sự cá nhân. Cái kiểu tìm được chỗ đặt chân, ôm lấy một chỗ ôm cây đợi thỏ, ngươi không cảm thấy phong cách này quen thuộc sao?"
Hắn vừa nói ra, Viên Cương như chợt tỉnh. Thủ đoạn tương tự như vậy không trải qua nhiều ở thế giới này, vừa nhớ tới điều này, trong đầu hắn ta lóe lên một cửa hàng tranh chữ của Thương Lư Huyền. Người nào đó cũng luôn dùng phương thức ôm cây đợi thỏ ở cửa hàng đó đợi người mắc câu. Giống như Vân Cơ nói tới kẻ canh giữ trong các căn nhà chờ người mắc câu vậy, phong cách quả thực giống nhau như đúc.
Là ai, trong đầu đã có đáp án, hắn ta bật thốt lên:
"Lục Thánh Trung? Gã còn chưa chết?"
Ngưu Hữu Đạo hơi buồn cười lắc đầu:
"Núp sau lưng không trực tiếp tiếp xúc với người bị hại, nhìn chằm chằm vào đệ đệ của gã họ Triều và muội muội của họ Thiệu, thủ pháp rất tương tự! Ngươi suy nghĩ thêm những nhân tố khác xem, từ châu Bắc có khả năng rất lớn. Xem ra Thiệu Bình Ba là người yêu nhân tài, không giết hắn. Chắc chắn là tên kia, lại chạy tới làm việc cho Thiệu Bình Ba. Nhân tài quả thực là nhân tài, chỉ là xương hơi mềm chút, đáng tiếc."
Viên Cương yên lặng gật đầu, bất thình lình lại hỏi:
"Chính là vận may kém chút."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565110/chuong-678.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.