"..." Viên Phương cũng kinh ngạc, thậm chí là căng thẳng.
"Xem ra ta đoán đúng. Biết chuyện của hắn ta không chỉ có ba tên này, các ngươi đã bị người khác nhắm vào..."
Vân Cơ thuật lại việc mình gặp được khi thuê nhà, cuối cùng nói thêm:
"Nhóm Hầu Kình Thiên kia đang tập trung ở kinh thành. Chỉ cần giúp ta, sau khi rời khỏi đây, ta có thể giao người cho ngươi xử lý."
Lúc này Quản Phương Nghi mới hiểu ra, khó trách Ngưu Hữu Đạo thấy Viên Phương không vừa mắt mà đánh cho một trận. Tai họa do Viên Phương gây ra, mà hắn ta còn bày ra dáng vẻ vô tội vạ kia, chẳng phải k1ch thích người ta đánh cho sao.
Ngưu Hữu Đạo hơi híp mắt, suy nghĩ nhanh một lúc, hỏi:
"Làm sao ngươi biết "Chu Giang" kia là giả?"
Vân Cơ:
"Tổ tiên Chu Giang chính là chưởng môn đời trước đây của Vạn Thú môn, Chu Xích Thành. Thực ra năm xưa ta cũng là một người của Vạn Thú Môn, là linh sủng của Chu Xích Thành. Trăm năm trước, Huyễn giới mở, ta theo Chu Xích Thành đi vào. Chu Xích Thành cũng muốn tìm đạo cung của Thương Tụng, mang theo ta bước vào đây. Kết quả đương nhiên là gặp phải nguy hiểm, bị Điệp La Sát vây công. Lúc đó pháp lực của ta còn kém, chỉ hóa thân thành một đứa bé. Vì ta có tài về thuật độn thổ, Chu Xích Thành bảo ta chạy trốn trước."
"Sau khi ta về Vạn Thú môn, Chu Xích Thành còn chưa trở về. Từ lúc Chi Xích Thành rất lâu còn chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565109/chuong-677.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.