Chương trước
Chương sau
Huyết La Sát vô thức giơ hai tay giao nhau che trên đầu.

Kình phong phun trào, Tam Hống Đao treo giữa không trung. Lưỡi đao lạnh lẽo cách hai tay của Huyết La Sát chỉ một tấc, cũng không tiếp tục bổ xuống.

Huyết La Sát chậm rãi buông hai tay xuống, còn chưa tỉnh hồn ngẩng đầu lên, nhìn lưỡi đao lơ lửng trên đầu chưa đánh xuống, nhẹ nhàng “A” một tiếng với Viên Cương, hình như không cam lòng.

Rống! Viên Cương rống một tiếng đáp lại, nộ khí lần này còn nhiều hơn.

Huyết La Sát lập tức lui về sau. Sau khi lui mấy bước, nó xoay người vỗ cánh bay lên không. “A” một tiếng, đám bướm La Sát chung quanh vỗ cánh bay theo, đảo mắt đã biến mất khỏi đằng sau núi đá.

Viên Cương cầm đao quay về, khẽ gật đầu với Ngưu Hữu Đạo, biểu hiện vẫn ổn.

Quản Phương Nghi và Viên Phương nghẹn họng, nhìn Viên Cương trân trối. Cảnh tượng vừa rồi làm hai người choáng váng. Nguy hiểm cứ như vậy mà được hóa giải sao?

“Viên gia!” Viên Phương nở nụ cười nịnh nọt nghênh đón Viên Cương, gọi một câu là cúi đầu khom lưng, biểu hiện phục Viên Cương sát đất, hoàn toàn không xứng với vẻ đạo mạo của y.

Trải qua chuyện này, y lại càng coi trọng Viên Cương hơn, cũng như tìm được lý do an ủi cho việc mình yếu thế hơn trước mặt Viên Cương. Viên gia mạnh như vậy, y thành thật một chút cũng là điều nên làm.

“Này to con, ngươi hiểu ngôn ngữ của bướm La Sát?” Quản Phương Nghi nghi ngờ hỏi một câu.

Tình huống vừa rồi trong mắt bà ta chính là sự giao tiếp với bướm La Sát. Bây giờ bà ta đã hiểu vì sao Ngưu Hữu Đạo dám nhảy xuống, hóa ra là có chuẩn bị mà đến.

“Không!” Viên Cương thuận miệng đáp một câu.

Quản Phương Nghi không tin: “Vừa rồi ngươi còn nói chuyện với con Huyết La Sát kia mà.”

Viên Cương mặc kệ bà ta. Hai người không hợp, cũng chẳng có gì để nói.

Ngưu Hữu Đạo cũng không có cách nào xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Ở trong hoàn cảnh này, hắn muốn hiểu rõ một số tình huống. Trước đó, hắn đã có sự hiểu lầm.

Đã từng trải qua chuyện tuyết bạt trên Đại Tuyết Sơn, nghe qua Viên Cương có khả năng điều khiển Hạt Hoàng, trước đó còn tận mắt nhìn thấy sự e ngại của đám bướm La Sát đối với Viên Cương, hắn cho rằng khí tức trên người Viên Cương có thể chấn nhiếp hết thảy dị thú. Vì thế hắn mới dám đi theo ba đệ tử Vạn Thú môn đến đây, bởi vì hắn cho rằng mình có chỗ cậy vào.

Nhưng đối mặt với Huyết La Sát vừa nãy, hình như hoàn toàn không có chuyện như vậy. Bây giờ nghĩ lại, hắn còn có chút sợ.

Đương nhiên, hắn dám đến đây cũng còn một nhân tố khác khá quan trọng, chính là phù triện trên người Quản Phương Nghi. Quản Phương Nghi hình như có không ít phù triện hộ thân lợi hại. Vốn liếng của người phụ nữ này khiến cho người ta không mò ra được sâu cạn. Vừa rồi, trong lúc cấp bách, Quản Phương Nghi cũng đã nói, phù triện trên người bà ta có thể hộ tống mọi người một đoạn đường, đủ để chứng minh vốn liếng của bà ta rất thâm hậu.

Đây cũng chính là nguyên nhân mà hắn dẫn Quản Phương Nghi theo. Có bảo tiêu tốt như vậy, không mang theo mới là ngu.

“Ngươi có cách giao tiếp với Huyết La Sát sao?” Ngưu Hữu Đạo hỏi một câu.

Ý tương tự, người hỏi khác, phản ứng của Viên Cương cũng khác, hắn ta đáp: “Ta cũng không biết, trước kia không có cảm giác gì, nhưng dần dần ta có thể cảm nhận được biểu đạt cảm xúc của đám quái vật này. Ta cũng có thể đem tâm trạng của mình thể hiện cho chúng biết, còn lại thì ta không rõ lắm.”

Quản Phương Nghi và Viên Phương nghe như vịt nghe sấm, không biết hắn ta đang nói cái gì.

Ngưu Hữu Đạo im lặng gật đầu. Hắn biết Viên Cương tu luyện ngạnh khí công. Khi tiến độ tu luyện ngạnh khí công tăng lên, một số dị thường sẽ xuất hiện.

Hắn có thể hiểu được sự hoang mang của Viên Cương. Viên Cương chưa hề được người có kinh nghiệm chỉ điểm, cho dù chỉ là chỉ điểm một chút. Hết thảy đều do Viên Cương tự mình phỏng đoán, tự mình mò mẫm, chẳng khác nào vác tảng đá qua sông, không biết cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Nhưng sự dị thường phát sinh trên người Viên Cương lại khiến cho Ngưu Hữu Đạo hiếu kỳ về môn ngạnh khí công mà Viên Cương tu luyện. Rốt cuộc ngạnh khí công Xi Vưu Vô Phương là cái gì? Chẳng lẽ có liên quan đến Xi Vưu trong truyền thuyết?

Trong đầu Ngưu Hữu Đạo nhớ lại truyền thuyết về Xi Vưu. Theo truyền thuyết, Vi Vưu là tổ của mãnh thú, không chết thì sẽ không bao giờ dừng lại, vĩnh viễn không ngã xuống, dũng mãnh vô cùng, có thể đối chiến với Thiên thần.

Tạm gác nghi ngờ sang một bên, hoàn cảnh nơi này không cho phép hắn suy nghĩ cái khác. Hắn quay sang nói với Viên Cương: “Ngươi hãy thử một chút xem, xem có thể câu thông với những con bướm La Sát khác không.”

Viên Cương không hiểu: “Câu thông?”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Không phải vật ở sa hải có thể giúp ngươi sao? Làm ổn thỏa, phòng ngừa vạn nhất thôi!”

Viên Cương gật đầu, hiểu ý Ngưu Hữu Đạo, sau đó quay người chạy về hướng Huyết La Sát biến mất.

Ngưu Hữu Đạo quay lại nhìn hai người kia: “Ba tên tặc tử Vạn Thú môn không chỉ dẫn chúng ta đến đây là xong việc. Dù sao, làm gì cũng phải có mục đích. Giết chúng ta thì cũng phải xác nhận chúng ta có chết hay không. Cho nên, tám chín chục phần trăm là bọn chúng sẽ quay lại, chúng ta cứ tìm một chỗ chờ bọn chúng.”

“Ngươi còn muốn đợi bọn chúng?” Sắc mặt Quản Phương Nghi đen thui: “Ngươi còn muốn tính sổ với bọn chúng? Ở đây là địa bàn của Vạn Thú môn, đừng có gây phiền phức cho mình. Có thể thoát thân được thì mau thoát thân, lão nương không muốn chịu chết chung với ngươi!”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Không đáng sợ như ngươi đã nghĩ đâu. Nếu Vạn Thú môn muốn ra tay đối phó ta, ba người kia cũng không tốn mất cả nửa ngày. Với thực lực của Vạn Thú môn, cũng chẳng cần thiết dụ chúng ta đến đây rồi ra tay, chắc là không có liên quan đến Vạn Thú môn. Ta nhất định phải làm rõ lý do tại sao ba người này muốn hại ta. Nếu ngay cả địch nhân là ai cũng không nắm rõ, đó mới là mối nguy hiểm lớn nhất.”

Trên vách núi, một con chim cỡ lớn đang thu cánh đứng thẳng, hai mắt lấp lánh như vì sao, vô cùng có thần.

Bên cạnh nó, Triều Thắng Hoài và huynh đệ họ Hà đứng song song, phóng tầm mắt tới vị trí nhóm Ngưu Hữu Đạo đáp xuống.

"Grrừ ào..."

Một tiếng gào kinh người vang lên, khoảng cách rất xa, tiếng gào không lớn, nhưng tại khu vực trầm lặng này lại đặc biệt rõ ràng. Con chim kêu cục cục, rụt cổ, duỗi chân nhìn chăm chú theo, cũng có phản ứng.

Ba người nhìn nhau, đều cảm thấy nghi hoặc.

Hà Hữu Trường lấy làm lạ nói:

"Tại sao lại có tiếng hổ gầm?"

Không biết là gì, ba người lại nhìn chằm chằm về hướng đó, quan sát một hồi, không phát hiện động tĩnh mạnh như dự đoán.

Hà Hữu Kiến kinh ngạc:

"Chuyện gì vậy? Làm sao lại không có phản ứng?"

Hà Hữu Trường:

"Lẽ nào Điệp La Sát chém giết quá nhanh, chưa kịp gây ra động tĩnh lớn? Con gấu kia sẽ không bị Điệp La Sát giết chứ?"

Đôi mắt Triều Thắng Hoài lấp lóe:

"Đi, đi nhìn xem."

Hà Hữu Kiến giang tay ngăn lại:

"Không nên lỗ m ãng, tại sao ta cảm thấy vậy này có vẻ kỳ lạ?"

Triều Thắng Hoài:

"Sư huynh có cao kiến gì?"

Hà Hữu Kiến trầm ngâm nói:

"Ta luôn cảm thấy tên đầu lĩnh trong số bọn họ có vẻ không đúng. Mặc dù hắn cung kính đối với chúng ta, nhưng khí độ vẫn bình thản thong dong, cảm giác không giống như tán tu. Còn về người phụ nữ kia rõ ràng có tu vi cao hơn những người khác, nhưng cô ta lại giống như là tùy tùng của tên kia. Sư đệ không cảm thấy lạ thường sao? Mặt khác, vừa nãy chúng ta đối xử với họ như vậy, họ làm sao không biết được tình huống có biến? Không thấy họ nhanh chân chạy trốn mà lại hạ xuống dưới như vậy, không đúng!"

Sự tình không phát triển theo hướng mà họ tưởng tượng.

Ánh mắt ba người phiêu hốt, đều hướng về bên trái, thấy mấy đệ tử Vạn Thú môn ẩn hiện trong rừng từ trong rừng đi ra, dường như đang đứng trên ngọn cây quan sát gì đó, hiển nhiên cũng bị tiếng hổ gầm kia làm cho chú ý.

Triều Thắng Hoài nói:

"Sư thúc Mã ở bên kia, ta sẽ mời sư thúc Mã và các vị huynh đệ giúp ta chút sức lực."

Hà Hữu Trường:

"Hay là thôi đi?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.