Trong rừng đã có “người” thức tỉnh. Một con La Sát cánh trắng từ một hốc cây chui ra, ngẩng đầu nhìn bọn họ, ánh mắt lộ hung quang, hai cánh sau lưng chầm chầm mở ra, vết rạn trên cánh bắt đầu nổi lên ánh sáng trắng.
Quản Phương Nghi kinh hãi. Mấy con này, còn chưa tránh được một con đã có con thứ hai, có trời mới biết có bao nhiêu con đang tồn tại trong khu rừng này.
Bà ta làm sao cũng không nghĩ đến, mọi người không oán không cừu với Vạn Thú môn, tại sao lại bị Vạn Thú môn hại như vậy. Bà ta hét lên: “Đi mau!” Sau đó nắm cánh tay Viên Cương muốn bay đi.
Nhưng Viên Cương hiểu ý của Ngưu Hữu Đạo, tay cong lại không chịu đi. Quản Phương Nghi quay đầu, cả giận nói: “Nếu ngươi không đi, sẽ không còn kịp nữa đâu.”
Ai ngờ Ngưu Hữu Đạo lại nói: “Để xem bọn chúng có đến hay không, xuống dưới!”
Hắn nói là làm, tự mình thể nghiệm. Hắn là người đầu tiên xuyên qua ngọn cây, lao xuống mặt đất.
Quản Phương Nghi trợn tròn mắt, muốn mắng hắn có phải điên rồi không.
“Không muốn chết thì đi theo ta. Lão Hùng, xuống!” Viên Cương nói xong, hất cánh tay Quản Phương Nghi ra, thả người nhảy xuống.
Viên Phương như phát mộng. Hai vị đại gia này sống lâu đến mức không còn kiên nhẫn được nữa sao?
Nhưng trước giờ y vẫn luôn nghe lời Viên Cương, cũng kiên trì nhảy xuống.
Quản Phương Nghi phát điên lên, nhưng nhìn biểu hiện bình tĩnh đến không tưởng tượng nổi của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565102/chuong-670.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.