Thương Thục Thanh đứng dưới tường chờ thân vệ qua:
“Đi!”
Hai người bước nhanh hướng cửa sau chính đường trước mắt.
Vừa lao vào thân vệ liền đóng cửa sau chặn lại.
Nghe tiếng đám người có người ở phòng trước, Thương Thục Thanh bị tên cắm sau vai cắn môi, biểu tình đau đớn, lưng đã ướt mảng lớn máu đỏ.
Thương Thục Thanh đè chặt bên vai bị thương chạy nhanh đến phòng trước chính đừng, vừa lúc thấy Mông Sơn Minh bị đè ngã hùng hổ đẩy Thương Triêu Tông ra.
Mông Sơn Minh râu tóc dựng đứng làm Thương Thục Thanh sợ, trong ấn tượng của nàng thì Mông bá bá luôn trầm ổn, chưa từng như bây giờ.
Thương Thục Thanh bước nhanh lại kêu lên:
“Mông bá bá.”
Lam Nhược Đình nhìn qua, thấy là Thương Thục Thanh thì lộ vẻ vui mừng. Chuyện xảy ra đột ngột không kịp lo nhiều, ông còn đang lo quận chúa này bị gì ngoài ý muốn, thấy nàng còn sống thì vơi bớt nỗi lo.
Thương Triêu Tông nghe tiếng quay đầu, thấy muội muội còn sống y không nói gì thêm. Bên ngoài có tiếng đụng cửa dồn dập, Thương Triêu Tông không rảnh hỏi han muội muội, y chạy nhanh lại giúp thuộc hạ chặn cửa sổ.
Mông Sơn Minh liếc Thương Thục Thanh một cái, hai tay chống đất bò nhanh:
“Nha đầu, giỏi lắm!”
Hai cánh tay xương già vậy mà sức không già, có điều đôi chân tàn lê dưới đất hơi vướng víu.
Mông Sơn Minh nhanh chóng bò tới trước giá binh khí, rút ra một cây trường thương.
Mắt Thương Thục Thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565066/chuong-634.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.