Viên Cương trầm giọng nói:
“Chiến đấu trên đường phố trong thành thì đại quân khó dùng, đây là ưu thế của chúng ta. Nếu chuyện không như mong muốn lập tức nương chướng ngại nhà cửa rút lui, rút được bao nhiêu người hay bấy nhiêu.”
Nghe câu này mọi người đều hiểu lần này sẽ có sự hy sinh.
Viên Phong hỏi:
“Nếu người của Thiên Ngọc môn không kịp chạy đến thì sao?”
Hiện trường chìm vào yên lặng, ai đều biết hậu quả. Đại quân vây công thông thường tu sĩ còn phải kiêng dè, bọn họ sẽ không chống cự được lâu.
Viên Cương không im lặng bao lâu:
“An nguy của vương gia liên quan đến ích lợi rất nhiều người, sự việc quan trọng, chúng ta phải làm hết sức. Nếu chúng ta chỉ lo làm chuyện nhẹ nhàng thì mất ý nghĩa tồn tại. Lần này chúng ta cách vương gia gần nhất, nếu không thể bảo vệ được vương gia là có lỗi với tài nguyên mình thường hưởng thụ, giải tán được rồi. Nếu bảo vệ vương gia thành công thì về sau chúng ta mới có chỗ đứng thật sự trong Nam châu, chứ không phải vương gia nể mặt Đạo gia mà cho chỗ. Nói cho các huynh đệ nghe lời ta đã nói!”
Đám người Viên Hỏa lặng im gật đầu.
Viên Cương lại ra lệnh:
“Sắp xếp bốn người đi bốn cửa thành xem thử có thể ra thành không, nếu ra được thì liên lạc với Ngô Lão Nhị ngay, nói cho họ biết tình huống.”
Rất nhanh mấy người đi ra sân, vội mất hút. Vai Viên Cương khiêng khúc gỗ to.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565064/chuong-632.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.