Vừa bay vừa phải mang theo một người, pháp lực tiêu hao quá lớn, sức cản lúc lướt đi trong không trung có thể tưởng tượng lớn đến nhường nào.
Viên Cương nhận ra khoảng cách lên xuống khi bay của Tô Chiếu không còn xa nhưng ban đầu nữa, lúc hạ xuống lần nữa, hô lên: "Dừng một chút!"
Hai người rơi xuống đất, Tô Chiếu không hiểu nhìn hắn ta, Viên Cương nói: "Cô mang theo ta, pháp lực tiêu hao quá lớn, nghỉ ngơi hồi phục chút, nếu không gặp truy binh sẽ rất phiền toái."
Tô Chiếu: "Bây giờ nghỉ ngơi sao được, đợi truy binh đuổi tới sao?"
Viên Cương: "Ta cõng cô."
"..." Tô Chiếu ấp úng, cười khổ nói: "Không nói đến chuyện có cõng hay không, ngươi chạy ở trong sa mạc rất dễ để lại dấu chân, Hiểu Nguyệt Các đuổi giết nhất định đã điều động rất nhiều loài chim khổng lồ, dấu chân quá rõ rất dễ dàng phát hiện từ trên không trung. Không sao hết, ta vẫn có thể kiên trì thêm một canh giờ nữa."
Trên mặt cười khổ, nhưng trong lòng thì ngọt ngào, có người không rời bỏ nàng, loại cảm giác này thật tốt, sa mạc vắng lặng trước mắt cũng có thể biến thành vườn hoa.
Viên Cương: "Nếu có thể đuổi tới nơi này, có để lại dấu chân hay không không còn quan trọng nữa, giữ được thực lực mới có cơ hội đối mặt, nghe ta."
Có thể nói ra lời như vậy, chứng tỏ ngay cả hắn ta cũng thấy hi vọng thoát thân là rất nhỏ, hôm nay thật sự là còn nước còn tát, có thể trốn bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565015/chuong-583.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.