Ngọc Thương: “Ta cũng vì nghe nói khu vườn đó không tệ, vừa thấy nó được bán là mua ngay. Trước đó vốn định đến Phù Phương viên gặp người, nào ngờ lại vụt mất, quả thực tiếc nuối!"
Mấy người kia nhìn nhau, tỏ vẻ ngoài ý muốn, Tam Thiên Lý thấy kỳ lạ nên hỏi lại: "Ngọc Thương huynh muốn gặp ai?"
Ngọc Thương: “Ngưu Hữu Đạo! Không dối gạt chư vị, ta tới chuyến này để gặp Ngưu Hữu Đạo, không ngờ ta đến hắn đã đi rồi, quả thực vô cùng tiếc nuối."
Bốn người kia càng thấy lạ, Vũ Văn Yên nói: "Tuy Ngưu Hữu Đạo có chút danh tiếng, nhưng hẳn là chưa đến mức khiến Ngọc Thương huynh đệ đây vượt ngàn núi vạn sông tới gặp chứ?"
Ngọc Thương thở dài: “Cũng không phải ta muốn gặp, mà là đệ muội nhà ta muốn gặp hắn, muốn cháu trai ta bái Ngưu Hữu Đạo làm thầy!"
Bốn người kia lại ngạc nhiên, càng không rõ đệ muội mà ông ta nói là ai.
Hạo Vân Đồ quay đầu sang nhìn Bộ Tầm. Thấy Bộ Tầm lắc đầu tỏ vẻ không biết, y mới nghi ngờ đặt câu hỏi: "Tiên sinh là người học rộng, học vấn uyên thâm. Thiên hạ này không biết có bao nhiêu người muốn bái tiên sinh làm thầy, có thứ gì mà tiên sinh không thể dạy được cháu nhà, lại còn phải bái Ngưu Hữu Đạo làm thầy?"
Ngọc Thương xua tay: “Bệ hạ nói câu này sai rồi. Tam nhân hành tất hữu ngã sư(1),Ngưu Hữu Đạo làm thơ dân gian, đệ muội nhà ta cực kỳ tán thưởng lời thơ của hắn, ta cũng tự thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3564956/chuong-524.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.