Lệnh Hồ Thu không thể không giải thích: “Lời của tại hạ nói là thật, tuyệt không giấu diếm.”
Ngụy Trừ: “Chẳng lẽ là ta nghe lầm? Vừa rồi ai đã nói, nếu không phải Ngưu Hữu Đạo nhắc người đến là Ngọc Vương phi, ngay cả người đến là ai ngươi cũng không biết. Bây giờ ngươi lại nói với ta hắn hoàn toàn chẳng nói gì với ngươi. Lệnh Hồ Thu, ngươi cho rằng ta ngu hay là cảm thấy ta dễ đùa bỡn? Ngươi cho rằng ta ngu cũng không sao, nhưng ta muốn khuyên ngươi một câu, có những trò đùa đừng nên làm sẽ chết người đấy. Ở kinh thành nước Tề này, có một số người muốn ngươi không nhìn thấy ánh mặt trời vào ngày mai, ngươi nhất định sẽ không nhìn thấy, cũng không cần nghi ngờ về điều này.”
Lệnh Hồ Thu gấp lên, dự định về sau sẽ hỏi thăm người này là ai, tại sao nói chuyện lại phách lối như vậy, coi người của Hiểu Nguyệt các là ăn chay sao?
Nhưng việc này đúng là không tiện giải thích. Ông ta nói là thật, nhưng đối phương lại không tin, ông ta còn có thể làm gì?
Vấn đề là, việc này ngay cả chính bản thân ông ta ngẫm lại cũng cảm thấy mâu thuẫn, nhưng trên thực tế, cái tên khốn kiếp Ngưu Hữu Đạo đã làm như vậy, chỉ nói người đến là ai, còn vấn đề mấu chốt nhất lại không hé răng nửa lời với ông ta. Ông ta biết kêu oan với ai đây?
Hơi suy nghĩ một chút, Lệnh Hồ Thu trả lời: “Ngụy tiên sinh, Ngưu Hữu Đạo chỉ nói cho ta biết người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3564901/chuong-469.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.