Quản Phương Nghi: "Ngươi là người được chào đón nhất, ba năm không khai trương, khai trương ăn ba năm, nào có để ý đến kẻ mua bán nhỏ như ta."
"Coi trọng ta quá rồi." Lệnh Hồ Thu hơi tự giễu một câu.
Lúc này Hồng Phất trở về, gật đầu, tỏ vẻ xong xuôi.
Có thế thì chủ tớ hai người mới lên xe ngựa, ngồi xe rời khỏi.
Trong xe ngựa lắc lư, ánh mắt Quản Phương Nghi nhìn khắp người Hồng Phất. Nàng chớp đôi mắt sáng rỡ, cười khanh khách: "Hồng Phất muội tử càng ngày càng đẹp, tỷ muội song sinh trái ôm phải ấp, vẫn là Lệnh Hồ Thu hưởng thụ nhỉ."
Hồng Phất mặt không cảm xúc, không thèm để ý tới.
Lệnh Hồ Thu: "Miệng đúng là không có cửa, ta thấy ngươi đang nảy sinh ý xuân với nam nhân mà nhỉ?"
Quản Phương Nghi đưa tay áo lên che môi, cười khanh khách: "Nam nhân ấy mà, đối với nữ nhân chính là thứ tốt, ta nói chẳng giả chút nào đâu; nhưng thanh danh ta sớm đã thối hoắc rồi, không thể trông cậy vào nam nhân đứng đắn được. Tuy nhiên ta đã nghĩ thông suốt, có tiền mà sợ không có nam nhân sao? Chỉ cần ta vui, một ngày thôi là thay đổi ngay, người ta còn phải dỗ cho ta hài lòng đấy."
Lệnh Hồ Thu nghe xong lắc đầu: "Nhìn bộ dạng này của ngươi, ngươi thực sự tính toán ở lại chốn kinh thành thế tục này cả đời à?"
Quản Phương Nghi: "Có gì không tốt chứ? Ta thích sự phồn hoa của nơi này, thích nơi sầm uất náo nhiệt, thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3564900/chuong-468.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.