Khó khăn lắm mới sắp xếp được lời nói đến mức này, sao có thể không đề cập tới chứ? Lệnh Hồ Thu bị câu nói kia làm cho khó chịu. Y không cam lòng buông tha, tiếp trục truy hỏi: "Chẳng lẽ đệ không tò mò về thứ đã khiến Triệu Hùng Ca để ý sao?"
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu: "Bị giam lỏng mấy năm, mùi vị chốn đào nguyên ấy quả thực là cơn ác mộng với ta, cứ nghĩ tới chuyện cũ là sợ hãi. Nhị ca, ta thật sự không muốn nhớ thêm về chuyện ở chốn đào nguyên nữa. Hầy, cũng không biết bây giờ lão Phong sao rồi, chẳng biết đã kịp thời ra tay với thứ đang nằm trong tay Thiên Ngọc Môn hay chưa, bằng không chỉ e lão ấy gặp nguy hiểm."
Lệnh Hồ Thu suýt bị lời nói của Ngưu Hữu Đạo làm cho nghẹn chết, một câu "lão Phong" hoàn toàn khiến y khó mà hỏi tiếp được nữa.
Đạo lý rất đơn giản. Dẫu nói thế nào đi nữa, tốt xấu gì Phong Ân Thái cũng là huynh đệ kết nghĩa của hai người. Không quan tâm đến sự sống chết của huynh đệ kết nghĩa mà lại đi để ý di vật của một người đã chết nhiều năm, điều đó thỏa đáng sao?
Y quả thực không biết rằng Ngưu Hữu Đạo muốn nhắc nhở mình.
Dọc đường đi, Lệnh Hồ Thu và hắn như hình với bóng đã khiến hắn sinh lòng nghi ngờ; khi ở Vô Biên Các, có người điều Lệnh Hồ Thu đi để động thủ với hắn; sau đó cả hai bầu bạn suốt cả đoạn đường đến tận nơi đây, vậy mà người của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3564893/chuong-461.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.