Ngưu Hữu Đạo hì hì nói: “Ta đúng là đang chủ tâm kiếm chuyện, ta không vừa mắt Thiên Ngọc môn, chửi Thiên Ngọc môn hai câu thì có làm sao, ngươi có ý kiến sao?”
“Không có ý kiến, không có ý kiến, lão đệ bớt giận, lão đệ bớt giận.” Phong Ân Thái vỗ mu bàn tay hắn trấn an: “Chính sự quan trọng, giải quyết chính sự quan trọng!”
Ngưu Hữu Đạo: “Quan trọng ngươi còn không tranh thủ thời gian giải quyết?”
Phong Ân Thái: “Giả không biết chữ cái gì.
Nội dung đệ cũng thấy rồi, môn có lệnh, việc này giao cho đệ giải quyết, ta không dám không nghe theo!”
Ngưu Hữu Đạo: “Ta giải quyết? Ngươi thử nói xem ta giải quyết như thế nào?”
Phong Ân Thái vội ho một tiếng nói: “Trong thư không phải viết rất rõ sao, đồ đệ giữ lại cũng được, tặng người ta cũng được, đem bán lấy tiền cũng được.” Nói ra lời này bản thân lão cũng chột dạ.
Ngưu Hữu Đạo: “Ơ! Nói đơn giản như vậy, vậy ngươi xử lý và ta ta xử lý khác nhau ở chỗ nào? Lão Phong à, ngươi vô năng thế nào, khiến Thiên Ngọc môn không an tâm đến mức nào mà để chuyện đơn giản như vậy cũng không dám để ngươi xử lý! Thiên Ngọc môn phái ngươi tới làm gì?”
Tướng mạo Phong Ân Thái hơi mập mạp hòa ái, cũng rất có thể nhịn nhục. Lão thở dài: “Lão đệ, ta thừa nhận ta không bằng đệ được rồi chứ? Đệ nên tranh thủ xử lý đi! Không thể kéo dài nữa đâu.”
Ngưu Hữu Đạo: “Xử lý như thế nào?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3564870/chuong-438.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.