Ngưu Hữu Đạo cười lạnh một tiếng: “Đòi? Cô vẫn chưa hiểu sao? Thứ này ai dám công khai đòi, chỉ có thể âm thầm cướp, ai dám ngoi đầu lên cầm thứ này lập tức sẽ trở thành mục tiêu công kích. Điểm ấy trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ, cho dù có người bước vào cánh cổng này ra ngoài cũng sẽ bị lục soát kỹ.”
Hắn vừa ngồi trở lại trên ghế nằm chưa năm được một lát bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân gấp gáp, giọng Phong Ân Thái từ xa truyền đến: “Lão đệ, Ngưu lão đệ!”
Ngưu Hữu Đạo bỗng nhiên đứng dậy, thấy Phong Ân Thái dẫn hai đệ tử bước nhanh đến. Lệnh Hồ Thu cũng đi theo sau, chắc hẳn vẫn luôn ở bên đó trông chừng Phong Ân Thái.
Phong Ân Thái bước vừa cửa liền chụp cánh tay Ngưu Hữu Đạo nói: “Lão đệ, sư môn có tin.”
Ngưu Hữu Đạo lập tức hỏi: “Có quyết định rồi?”
“Đã có quyết định!” Phong Ân Thái gật đầu lại lắc đầu cười khổ: “Không tránh khỏi phê bình ta một trận.”
Ngưu Hữu Đạo: “Mắng huynh là chắc rồi, đổi lại là ta, có khi đã trục xuất huynh khỏi sư môn...”
Phong Ân Thái: “Cái tên này...”
Ngưu Hữu Đạo gỡ ngón tay lão ra: “Lão Phong, không cần nói nhảm nữa đâu, còn kéo dài nữa hoàng đế không chờ được sẽ có kẻ mất mạng đấy. Bất cứ lúc nào người ta cũng có thể tìm lý do để đuổi chúng ta ra khỏi đây, thậm chí đuổi chúng ta ra khỏi thành, vậy coi như chúng ta vui rồi. Nói đi, tình hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3564869/chuong-437.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.