Chương trước
Chương sau
Ngưu Hữu Đạo thở dài: “Đúng vậy, đây cũng chính là điều mà ta không nghĩ ra. Y đang toan tính gì với ta chứ? Trên người ta có cái gì đáng cho y mưu đồ?”

Hắc Mẫu Đơn đáp: “Không nói đến vấn đề này nữa. Người ngài đang bẩn, để ta đi chuẩn bị nước nóng để ngài ngâm mình một chút. Ngài hãy nghỉ ngơi cho khỏe, chờ chữa thương xong rồi nói sau.”

Ngưu Hữu Đạo quay lại hỏi: “Ngươi không phải muốn nói ngươi sống tốt, tối nay muốn bồi ta ngủ sao?”

Hắc Mẫu Đơn liếc mắt nhìn hắn: “Ta không tin ngươi nghe không ra lời nói tốt xấu, bị thương còn không thành thật. Ta không làm mấy chuyện ôm ấp để người ta xem thường đâu.”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Có cốt khí.”

Hắc Mẫu Đơn xì một tiếng: “Ta còn không rõ đàn ông các người sao? Ngày nào ta cũng lắc lưu bên cạnh ngài, ngài chắc chắn sẽ có lúc huyết khí phương cương không nhịn nổi, ta chờ ngài chủ động đấy.”

Ngưu Hữu Đạo cười ha hả, chuyển sang đề tài khác: “Từ từ hãy tắm, không phải Lệnh Hồ Thu muốn tìm ta sao? Ta muốn xem y định chơi chiêu gì đây. Ngươi đi tìm Công Tôn Bố, bảo ông ta đem thủ cấp đến đây.”

“Thủ cấp?” Hắc Mẫu Đơn có vẻ nghi hoặc, nhưng vẫn lĩnh mệnh mà đi.

Sau khi lấy thủ cấp xong, hai người bước đến cửa phòng Lệnh Hồ Thu, đưa tay gõ cửa.

Hồng Tụ mở cửa. Nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo, nàng ta có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn mở rộng cánh cửa, đồng thời quay đầu kêu lên: “Tiên sinh, Đạo gia đến.”

Lệnh Hồ Thu từ giữa phòng bước nhanh đến, quan sát Ngưu Hữu Đạo từ trên xuống dưới.

“Huynh trưởng, nghe nói huynh có việc tìm đệ.” Ngưu Hữu Đạo cười chắp tay.

Lệnh Hồ Thu vỗ vai Ngưu Hữu Đạo, rồi bảo hắn vào phòng. Sau khi ngồi xuống, y làm ra vẻ tự trách: “Chẳng lẽ đệ không biết cừu gia của đệ rất nhiều sao? Một mình đệ ra ngoài nguy hiểm lắm có biết không? Thấy người của đệ có vết bẩn, chuyện gì xảy ra vậy?”

“Khiến huynh trưởng lo lắng, là đệ không phải.” Ngưu Hữu Đạo xin lỗi một câu, chợt thở dài lắc đầu: “Nhưng quả thật đã bị huynh trưởng nói trúng, đúng là đã xảy ra chút chuyện.”

Biểu hiện của Lệnh Hồ Thu nghiêm lại, hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?”

Ngưu Hữu Đạo đáp: “Có người giả mạo Chưởng quỹ cửa hàng Lưu Tiên tông, kỹ thuật dịch dung có thể nói là siêu phàm, đã lừa được cả đệ, dụ đệ ra khỏi Vô Biên các, sau đó ra tay hạ sát đệ. Đệ còn sống trở về gặp huynh trưởng đã là may mắn lắm rồi.”

Lệnh Hồ Thu thầm mắng tiện nhân trong lòng, nhưng ngoài mặt lại nghiêm nghị, biết rồi còn hỏi: “Đệ có biết là ai làm không?”

Ngưu Hữu Đạo đáp: “Việc này rất kỳ lạ. Đệ không biết hung thủ là ai, đệ cũng đang cảm thấy khó hiểu không biết là ai làm. Cho nên đệ đến đây là để thỉnh giáo huynh trưởng.”

Lệnh Hồ Thu hỏi: “Chuyện này là thế nào?”

Ngưu Hữu Đạo quay người lại nói: “Mau mang đến cho huynh trưởng ta xem.”

Hắc Mẫu Đơn cầm bao vải tiến lên, sau đó đặt lên bàn, mở túi bao vải ra, lộ ra một cái thủ cấp bên trong. Nàng nhìn kỹ, cũng không biết là ai, liền chuyển thủ cấp đến đối mặt với Lệnh Hồ Thu.

Đồng thời Ngưu Hữu Đạo cũng chú ý đến phản ứng của Lệnh Hồ Thu.

Nhìn thấy gương mặt của thủ cấp, Hồng Tụ, Hồng Phất nhìn nhau, ánh mắt có chút giật mình, còn Lệnh Hồ Thu thì nhìn chằm chằm thủ cấp, bờ môi căng cứng.

Ngưu Hữu Đạo nhìn mặt mà nói chuyện: “Thực lực người này rất mạnh. Trước đó, người lợi hại nhất mà đệ đã từng gặp chính là Bạch Diêu của Thiên Ngọc môn, nhưng Bạch Diêu so với người này vẫn còn kém hơn không ít. Từ lúc đệ rời khỏi nhà tranh đến nay, đây là lần đầu tiên gặp được cao thủ lợi hại như vậy. Chắc chắn người này không phải hạng người vô danh, không biết huynh trưởng có biết người này không?”

Lệnh Hồ Thu im lặng, cuối cùng chậm rãi gật đầu: “Ta biết người này, cũng đã từng gặp gã ta một lần.”

Ngưu Hữu Đạo ồ một tiếng, hỏi tiếp: “Không biết người này là cao nhân môn phái nào?”

Lệnh Hồ Thu lắc đầu: “Người này tên Trác Siêu, không môn không phái, cũng là tán tu giống bọn ta, nhưng không phải tán tu bình thường. Tám trăm Kim Đan có thể vang danh thiên hạ, những người được lọt vào ba trăm vị trí đầu của bảng Đan, có thể nói đều là các cao thủ nhất lưu thiên hạ. Trác Siêu bài danh thứ hai trăm sáu mươi bảy, thực lực là có thể nghĩ.”

Trác Siêu? Vị trí hai trăm sáu mươi bảy? Ngưu Hữu Đạo im lặng ghi nhớ, ngoài mặt thì gật đầu: Khó trách!”.

Hắc Mẫu Đơn nghe xong liền hãi hùng khiếp vía. Cao thủ nằm trong ba trăm vị trí đầu tiên của bảng Đan?

Tuy nói rất nhiều cao thủ chưa chắc có mặt trên bảng Đan, nhưng cao thủ có tên trên bảng Đan đều là hàng thật giá thật, được trải qua kiểm nghiệm.

Nàng có thể tưởng tượng khi đối đầu với loại nhân vật này kh ủng bố đến mức nào. Bây giờ, nàng nhiều ít đã có thể cảm nhận được vì sao Ngưu Hữu Đạo nói còn sống trở về được đã là may mắn lắm rồi.

Lệnh Hồ Thu kỳ quái nói: “Lão đệ và gã ta có thù hay sao? Thực lực của gã đạt đến trình độ như vậy, cũng sẽ không vì chút tiền lẻ mà làm việc, tại sao gã ta lại ra tay với đệ chứ?”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Đệ nào biết. Trước đó đệ và gã ta vốn không quen biết nhau, đây là lần đầu tiên đệ nghe nói về gã ta, làm sao có thể có thù hằn gì chứ?”

“Không đúng!” Lệnh Hồ Thu lắc đầu, chỉ vào thủ cấp: “Dựa vào thực lực của Trác Siêu, gã ta muốn ra tay với đệ, đệ sợ rằng sẽ khó mà tránh thoát được một kiếp, tại sao đệ chẳng những không bị gì, mà còn dễ dàng lấy được thủ cấp của gã ta? Cũng không phải là ta khinh thường lão đệ, mà là một đống lão đệ cộng lại cũng không phải là đối thủ của gã.”

Ngưu Hữu Đạo cười nói: “Đúng như lời huynh trưởng đã nói, cừu nhân của đệ rất nhiều. Đệ đã dám ra ngoài, sao có thể không chuẩn bị trước. Động thủ với đệ không chỉ có một mình Trác Siêu, mà còn có bốn tu sĩ Kim đan. Cuối cùng không một ai chạy thoát, bị chặt đầu toàn bộ.”

Hắn không nói đến việc bắt sống được hai người.

Trong phòng yên tĩnh, tất cả đều nhìn hắn. Lệnh Hồ Thu hỏi một câu: “Bên cạnh lão đệ còn có những người khác?”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Trên đường đi còn có người của ba phái âm thầm bảo vệ.”

Lệnh Hồ Thu lắc đầu: “Thứ cho ta nói thẳng, môn phái như Lưu Tiên tông, cho dù ba phái dốc hết toàn bộ lực lượng cũng khó mà đấu lại Trác Siêu, đừng nói chi đến việc lấy thủ cấp của gã. Người có thực lực g iết chết Trác Siêu, cao thủ đỉnh phong của Thiên Ngọc môn còn có khả năng có mấy người.”

“Nhưng theo lý, cao thủ như vậy chính là lực lượng chấn nhiếp của một môn phái. Muốn bồi dưỡng được một người phải đầu tư rất nhiều tài nguyên, được xem là trụ cột để chèo chống cả một môn phái, cũng là mấu chốt khiến cho các môn phái khác không dám hành động thiếu suy nghĩ, không đứng trước một vấn đề quan trọng, sẽ không tùy ý vận dụng. Thiên Ngọc môn có thể phái ra loại người như vậy để bảo vệ lão đệ?”

“Huống chi có một số việc không phải chỉ dựa vào chém giết là có thể giải quyết. Nước Tề cũng không phải là nơi mà Thiên Ngọc môn muốn làm gì thì làm. Phái một hai cao thủ như vậy, chỉ sợ cũng không làm nên được chuyện gì. Đệ xuất động người nào, đối thủ cũng sẽ xuất động hạng người đó đến đối phó. Thiên Ngọc môn có thể phái ra nhân thủ như vậy để mạo hiểm sao? Tổn thật một hai cao thủ như vậy, chỉ sợ Thiên Ngọc môn sẽ đại thương nguyên khí.”

Ngưu Hữu Đạo từ chối cho ý kiến, chỉ cười mà không nói có hay không có, tùy tiện tìm lý do thoái thác.

Sau khi Ngưu Hữu Đạo và Hắc Mẫu Đơn rời đi, Lệnh Hồ Thu vẫn ngồi im trong phòng.

“Xem ra chúng ta đã quá lo lắng rồi. Phía sau tên tiểu tử này nhất định có cao thủ nhất lưu bảo vệ. Bởi vậy ta cứ khó hiểu tại sao hắn dám tùy tiện mang theo mấy người ra ngoài chạy loạn như vậy.” Lệnh Hồ Thu dừng bước dưới ngọn nến, thì thầm một mình.

Hồng Phất lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ Trác Siêu đó là người của Hiểu Nguyệt các?”

Hồng Tụ nói: “Có thể làm ra chuyện này, chỉ sợ chính là bọn họ. Ngay cả Trác Siêu cũng dùng đến luôn, xem ra bọn họ nhất định phải lấy được tính mạng của Ngưu Hữu Đạo. Bây giờ thất thủ, xem họ làm sao mà giao nộp.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.